“ Phần hai kế hoạch, anh nói đi. “ Giản Phàm ra hiệu cho Trương Kiệt:
Thái độ của Trương Kiệt cũng thay đổi hoàn toàn, không ân cần quản tâm như trước, đấm bàn quát: “ Trịnh Thành Thắng, ở tù quen rồi chứ gì, hai lần vào tù được 10 năm đúng không? ... Ở một phòng hẳn là cũng chán? Trại giam Phần Hà có 40 phòng giam, từ ngày mai trở đi, chúng tôi cho anh ở từng phòng một, thích không? Cứ ba ngày đổi phòng một lần, liên tục thành tân binh, tha hồ mới mẻ nhé.”
Trịnh Thành Thắng hít hơi như đau răng, nhưng không dám phát tác.
Làm cảnh sát thì ít nhiều đều hiểu phòng giam nào mà không có kẻ cầm đầu, người mới vào phòng, ăn trận đòn dằn mặt là khó tránh khỏi, sau đó là ngủ ở chỗ tệ nhất, phải hầu hạ đám đại ca. Nếu chuyển chỗ liên tục, suốt đời làm bao cát làm a hoàn cho người tắ, hơn nữa biết cảnh sát muốn chỉnh mình thì bọn tội phạm sẽ rất tích cực giúp đỡ, thế không bằng húc đầu chết cho rồi. Phạm nhân không sợ bị cảnh sát đánh, mà sợ bị phạm nhân khác đánh, lúc đánh lẫn nhau, đến chết chẳng hiểu vì sao?
Bình thường đã là thế, giờ hắn lại còn trong tình thế nguy hiểm, khả năng cao là bị coi là phản bội rồi, vậy mà liên tục chuyển phòng giam như thế, sớm muộn cũng một ngày chung số phận với Tiết Kiến Đình, sợ rồi, mặt cắt không ra máu.
Trương Kiệt thao thao bất tuyệt: “ Nghe nói trại giam Phần Dương rất tốt, phạm nhân vào được xem TV nửa tiếng, rồi xem thời sự, trông vừa mắt chút có cái xúc xích, ngoan ngoãn chút, nói không chừng được ăn bánh bao có nhân, tệ lắm thì là bánh bao. Sáng hôm sau có đồ uống, chà chà .”
Mấy thứ này Giản Phàm không hiểu ý tứ là sao, có điều chắc chắn không phải thứ hay ho gì, lần trước thấy Trương Kiệt thân thuộc với quản giáo, hắn nói phải có ý gì đó, nếu không mặt Trịnh Thành Thắng chẳng co giật thế kia.
“ Kế hoạch thứ ba. “ Giản Phàm thừa cơ nói: “ Nói ra điều chúng tôi muốn biết, như thế mọi thứ như cũ, có phòng giam riêng, được đảm bảo an toàn, nói không chừng còn được giảm án, Trịnh Thành Thắng, có muốn góp ý bổ xung gì không?”
Trịnh Thành Thắng nào dám bổ xung gì, càng không biết phải ứng phó ra làm sao, giờ giữ im lặng cũng không xong nữa rồi, nói không biết cũng vô ích, tự tàn như lần trước, càng vô nghĩa, cảnh sát còn sợ ảnh hưởng, chứ đám anh em hắn không sợ.
“ Trịnh Thành Thắng, lần trước là lừa anh, lần này anh tới hiện trường rồi đấy, không lừa anh nữa đâu đâu. “ Trương Kiệt lấy ra hai tờ lệnh truy nã, đặt trước mặt Trịnh Thành Thắng: “ Lệnh truy nã đóng dấu đỏ, hiểu không? Là khẩn cấp đấy, truy nã toàn quốc luôn, anh nghĩ bọn chúng tiêu diêu được mấy ngày?”
Lại tới lượt Giản Phàm: “ Anh cũng có tuổi rồi, tự biết lợi hại trong đó ra sao, chúng tôi hai lần ra tắy, vét sạch hang ổ của chúng tôi, cứ cho là bọn chúng bỏ quả hiềm khích thì cũng không còn tiền bạc hỗ trợ anh đâu ... Sao, không nói à? Thôi vậy, tôi tưởng anh có có chút thông minh thức thời, té ra cam tâm làm chó cho người ta suốt đời ... Thôi vậy, anh không nói thì thôi, chẳng buồn nhiều lời, mọi người đi ăn cơm thôi, ăn xong đưa hắn về, cho hắn làm tân bình từ đầu ...”
Xô bàn ghế, dọn đồ đạc, bốn người đứng dậy nói cười thảo luận bữa tối, xem chứng không muốn thẩm vấn nữa, Trịnh Thành Thắng cuống lên: “ Đừng đừng đừng ... Tôi nói, tôi nói, chẳng quả mấy chuyện kia thôi sao, ai nói là không nói.”
Có điều Giản Phàm vẫn không coi ra gì, vừa đi vừa an bài: “ Chú Nghiêm, thẩm vấn đi, nếu hắn không chịu thành thật thì gọi bọn cháu, ném hắn về luôn, đỡ phải tốn nước bọt.”
Hai người tung hứng một hồi rốt cuộc có kết quả, ra ngoài một cái nhìn quả cửa sổ, Trịnh Thành Thắng đã đối sang thái độ thành khẩn hợp tác, miệng nói liên hồi. Trương Kiệt cứ kêu tiếc sao không dùng cách này sớm, Giản Phàm không nghĩ vậy, biện pháp hiệu quả phải xem thời điểm thế nào, tò hò hỏi: “ Này Trương Kiệt, trại giam làm sao lại cho xem TV, lại còn xem thời sự nữa, thế nghĩa là gì?”
“ Đúng là dân ngoại đạo chẳng biết gì, xem TV là cho đứng tấn, chân hơi nhũn một chút là đấm đá kéo lên, xem thời sự là miệng phải liên tục kể lại tin tức, quảng cáo để mua vui, kể gì cũng được, không được ngừng, ngừng là ăn tát Đó là thủ đoạn chỉnh người tắ, kể không hết được đâu, hôm nào mời quản giáo một bữa rượu, hắn có thể kể ra hơn 100 cách không trùng lặp,”
“ Đã biết trại giam chẳng tốt đẹp gì mà, vậy cho ăn xúc xích là sao ... Chẳng lẽ ... “ Giản Phàm chỉ suy đoán thôi đã rợn người:
“ Ha ha ha, mấy thằng mặt trắng vào đó thể nào cũng bị thông đít ... Nếu ngày nào đó cậu vào đó, chắc chắn chúng tranh nhau cho ăn xúc xích ... Ha ha ha ha ... “ Trương Kiệt vừa cười liền bị ăn một cước của Giản Phàm, hắn đã đề phòng tránh luôn:
Đang định truy sát thì Hồ Lệ Quân đi tới chỉ ra ngoài cửa: “ Có người tìm cậu đấy, đợi lâu rồi.”
“ Ai thế?”
“ Lý Uy.”
Giản Phàm nghe vậy vội đi ngày Lý Uy nếu tới tận chi đội tìm mình thì ắt phải lại chuyện cực kỳ hệ trọng, vừa cất bước bị Hồ Lệ Quân gọi lại, nghĩ là cô hỏi chuyện thẩm vấn, nói nhanh: “ Đừng lo, hắn khai rồi, giờ là thời điểm bọn chúng quảy sang cắn nhau, không sợ chúng không khai. Chị Hồ, có kết quả tạm thời bảo mật, đợi tin tức của chi đội trưởng, tôi đi rồi về .”
Lời nói xong đã chạy xâ, Hồ Lệ Quân còn chưa kịp nói gì.
Ngoài cổng chính, Lý Uy toàn thân đồ đen đứng đó nghiêm nghị, có vẻ đã đợi rất lâu, trên đầu, trên vai đã phủ lớp tuyết dày, xung quảnh quân tuyết ngập quá mắt cá.
“ Giám đốc Lý, sao biết tôi ở đội?”
“ À, tôi và Ngũ Thần Quảng nói chuyện với nhau rồi, anh ta bảo tôi tới đây tìm cậu. “ Lý Uy giải thích:
Rốt cuộc đôi oan giả đó chịu nói chuyện với nhau rồi à, như thế Giản Phàm yên tâm: “ Có chuyện gì ạ?”
“ Nam Nam muốn gặp cậu.”
“ Chuyện này ... “ Giản Phàm nhớ lại lần Tằng Nam khóc ở nhà mình là đã ngán rồi, y thực sự không đối phó được với nữ nhân khóc:
“ Nó đang ở bệnh viện. “ Lý Uy trầm giọng nói:
“ Vậy ... Thôi được, chúng ta đi. “ Giản Phàm chỉ còn biết thở dài lên xe:
Bánh xe nghiến lên lớp tuyết dày rào rạo, chầm chậm đi ra mặt đường, Giản Phàm ngồi ở ghế sau nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của Lý Uy, hồi lâu không nói gì cả, đoán chừng tham giả lễ truy điệu của Tằng Quốc Vĩ về, còn chưa bình tĩnh lại. Giản Phàm cũng không nói, chẳng biết phải đối diện với Tằng Nam ra sao ...
Trong bệnh viện luôn luôn có cái mùi nước khử trùng không dễ chịu chút nào, với cái mũi nhạy cảm của Giản Phàm mà nói đúng là sự hành hạ không nhỏ, bước chân vào khu phòng bệnh một cái đã có cảm giác muốn ngạt thở, theo Lý Uy lên tầng ba, sắp tới nơi thì ông ta dừng bước, ra hiệu cho y tự vào.
Lý Uy từ lâu đã có ý ghép đôi hai người họ với nhau, Giản Phàm không lằng nhằng, gật đầu một cái rồi đẩy cửa đi vào. Đối với Tằng Nam, Giản Phàm không có chút ý đồ nào cả, lòng thanh thản thì biểu hiện tự nhiên.
Phòng bệnh trắng muốt, cửa sổ chưa đóng, thấp thoáng ánh tuyết bên ngoài, Tằng Nam toàn thân áo đen mặc nguyên quần áo nằm trên giường, treo bình truyền dịch, trong không gian yên tĩnh mơ hồ nghe được cả từng giọt chất lỏng trong bình nhỏ xuống.
Không bi thương sầu thảm, cũng không khóc lóc, có điều dáng vẻ lặng lẽ như nuốt lệ vào bên trong ấy càng khiến người ta càng thương xót thêm vài phần, thấy Giản Phàm tới, cười nhợt nhạt muốn ngồi dậy. Giản Phàm ấn vai cô nằm xuống, kéo ghế ngồi xuống bên giường, nhìn đôi mắt đã khóc tới sưng đỏ của Tằng Nam, cả cái gối trắng cũng ướt cả mảng lớn, chẳng biết nói gì.
Đây không phải lúc hỏi thăm, hỏi người ta có khỏe không à? Tất nhiên là không.