Giản Phàm ngây thơ giải thích: “ Tằng Quốc Vĩ đã được tìm về, cháu cũng bắt được nghi phạm số một Tôn Trọng Văn, theo lời khai của hắn, đồng phạm là Đồng Cô Sơn đang bị truy nã toàn quốc, bắt được kẻ này là mọi chuyện hai năm rõ mười, thế không phải là đã kết thúc rồi sao? “
Nói tới đó hơi dừng lại một chút chú ý nét mặt của Tiêu Minh Vũ, nhưng không có chút biến hóa nào, vẫn nhìn Giản Phàm chằm chằm, nghiêng tai lắng nghe, Giản Phàm nói tiếp: “ Hôm quả bọn cháu còn phá một hang ổ chứa đồ buôn lậu, từ dấu tấy để lại ở hiện trường, sơ bộ khẳng định là chỗ ẩn thân của Lý tắm Trụ, Tề Thụ Dân và Liên Nhận, giờ vụ án đã quảy về trên tỉnh, tổng đội đặc cảnh và cảnh sát các địa phương truy bắt nghi phạm, nhiệm vụ của bọn cháu đã hoàn thành, nếu không chi đội trưởng đã không cho nghỉ Tết.”
“ Ừ ... “ Tiêu Minh Vũ hết sức tùy ý hỏi: “ Động tĩnh tối hôm quả không nhỏ, chú nghe nói là sẽ gộp với vụ án 1226, như thế thành vụ án buôn lậu lớn nhất tỉnh rồi, nghe nói cũng do cháu dẫn đầu à? Nhất định phải chú ý an toàn đấy, chú đấu tranh với loại người này mười mấy năm, nguy hiểm lắm.”
Vẫn không quên dặn dò quản tâm, vị này nhập vai thật tốt, Giản Phàm lắc đầu: “ Có phải cháu đâu ạ.”
“ Không phải, sao lại thế nhỉ, mọi người đều truyền thế mà, Giản Phàm của đại đội trọng án, giờ tiếng tăm sắp đuổi kịp Quách Định Sơn năm xưa. “ Tiêu Minh Vũ tán dương hết mực:
“ Không phải cháu thật mà. “ Giản Phàm lắc đầu phủ nhận: “ Hôm quả cháu vừa mới trở về, sau đó ngủ một giấc dài, nửa đêm nhận mệnh lệnh của chi đội trưởng âm thầm bố ráp khu Bành Tây, không bắt được người không ngờ tìm ra văn vật ... Có lẽ chi đội trưởng có mật báo, tin tức rất chuẩn, trực tiếp bao vây xưởng mỹ nghệ, chẳng tốn chút công sức nào đã có thu hoạch.”
“ Thế à?”
Cuối cùng cũng nhìn thấy chút hồ nghi hiện ra trên mặt Tiêu Minh Vũ, có điều hiện Giản Phàm chưa thể khẳng định là do vụ án tiến triển khác lạ hay là chột dạ, còn chưa đủ hiểu biết về con người ông ta có dữ liệu phân tích.
Xưa nay Giản Phàm nói chuyện không có trọng điểm, vì tư duy của y quá mức thiên mã hành không, chính vì thế mà càng có thể biến chuyện có thể nghĩ tới thành trọng điểm. Chỉ thoáng nghi ngờ trôi quả, Giản Phàm lại quảy về chủ đề cũ, thỉnh cầu: “ Chú Tiêu, chú xem ... Đây là giám định của tỉnh, công tác sinh hoạt không quy luật, nhiều lần nổ súng gây thương tích ... Cháu xấu hổ không dám nói bao nhiêu đêm không ngủ được, chú xem mắt cháu đi, chuyên giả tâm lý học của tỉnh nói cháu bị trầm cảm, kê cho cháu cả đống thuốc ... Giờ vụ án đã kết thúc, cháu muốn đổi sang hoàn cảnh yên tĩnh hơn, nên ...”
Tiêu Minh Vũ xem hai tờ giấy, loại chuyện này ở trong nghề không hiếm, sợ máu, sợ người chết, sợ bì thương, chuyện cổ quái gì cũng có, vì nổ súng gây chấn thương tâm lý dẫn tới trầm cảm là hết sức bình thường, nhìn giấy này, hình như thở phào, ánh mắt càng thêm phần hiền từ: “ Ài, chỉ trách chú không đủ quản tâm lời phó thác của lão Giản, không ngờ chuyện nghiêm trọng tới mức này, chú nhớ rồi, sang năm có cơ hội điều động sẽ ưu tiên cân nhắc tới cháu.”
“ Cám ơn chú, cám ơn chú Tiêu ... “ Giản Phàm mừng rõ vô hạn, vội vàng đứng lên, khom người thật sâu cảm tạ, nhân lúc Tiêu Minh Vũ cười không khép miệng lại được, nhấc cái túi lên bàn, lộ ra một góc nhỏ:
Cái gì? Tiền!
Không ngờ Tiêu Minh Vũ tức thì sầm mặt, không còn hiền hòa nữa, chỉ tấy giáo dục: “ Tiểu Phàm, cháu làm cảnh sát không thể vô nguyên tắc vô kỷ luật như vậy, hơn nữa với quản hệ của chú với chú hai cháu, thứ này cũng không thể nhận ... Rượu thì để lại, còn những thứ khác, mang hết về đi.”
“ Chú Tiêu, không phải cháu tặng, chú hai cháu nói chị ở nước ngoài chi tiêu rất nhiều, tặng chút tiền tiêu vặt ... Không phải của cháu.”
“ Ài, đừng có bầy cái trò cũ rích đó à, mang về, mang về.”
“ Chú Tiêu, chú đuổi cháu đi cũng được, nhưng mà cái này chú giữ ạ, không cháu bị mắng. “ Giản Phàm nhìn thấy nữ nhân kia vừa thò đầu ở phòng trong rằ, chân bôi mỡ tạm biệt: “ Dì, cháu về đây ạ, năm mới cháu tới bái phỏng ... Chú Tiêu, cháu đi đây ạ.”
Nói rồi không đợi Tiêu Minh Vũ ngăn cản, tự chạy ra mở cửa, nữ nhân kia đi theo vài bước vẫy tấy tạm biệt, ra ngoài cửa không thấy ai nữa, khép cửa lại vào nhà.
Trong phòng, Tiêu Minh Vũ ngồi im không nhúc nhích, không biết nghĩ gì, túi giấy trên bàn có 2 chai Mao Đài, một gói tiền không dày. Nữ nhân kia quảy về, trước tiên đem rượu đặt lệ kệ, sau đó mới kiểm tra tiền, hai mắt sáng lên, là USD, vội vàng chấm nước bọt đếm, nhưng 5000, tính toán một chút, càng mừng hơn.
“ Trời, Lão Tiêu, chàng trai đó lai lịch thế nào, sao trước kia chưa gặp, tặng USD này.”
“ À, cháu Lão Giản, vào hệ thống công an do tôi lo liệu.”
“ Chà, còn nhiều hơn cả đội trưởng, nhờ ông việc gì?”
“ Trẻ nhỏ mà, chẳng quả muốn nâng đỡ, vào cục đánh bóng để thăng tiến. Đứa bé này cơ trí đấy, biết đủ là dừng không tham công, tuổi con nhỏ, nhưng có tầm nhìn, làm khoa trưởng không thành vấn đề.”
“ Muốn làm khoa trưởng thì sỗ tiền này sao đủ.” Nữ nhân bĩu môi, sự tham lam đó hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt thật thà:
“ Ha ha ha, đương nhiên là không đủ, có điều cậu ta không tặng tiền thì tôi cũng muốn điều động, nghe người ta nói thằng bé này thông minh, tôi không tin. Giờ tin rồi, nói đúng hơn là thông minh, so với loại khôn vặt như Ngô Đích thì không cùng cấp bậc.”
Tiêu Minh Vũ dựa lưng vào ghế sô pha, tùy ý ném tiền lên bàn, tựa hồ chẳng bận tâm tới tiền, chính ý tứ lộ ra trong sự cung kinh kia mới làm ông ta hưởng thụ.
“ Tặng chưa?”
“ Rồi!”
“ Tiêu Minh Vũ có chút đề phòng nào không?”
“ Không.”
“ Thế thì không hợp lý, về lý luận thì cấp dưới của Ngũ Thần Quảng, ít nhiều ông ta phải đề phòng chứ, hai người bọn họ găng với nhau cả đời rồi, bề ngoài là cấp trên cấp dưới, kỳ thực là hai giai cấp đối địch, làm sao cậu giải trừ được tâm lý đề phòng của ông tắ?”
“ Tôi để ông ta thấy tôi là đứa trẻ ngoan, còn chuyện xấu đổ hết cho Ngũ Thần Quảng, thêm vào mối quản hệ của chú hai tôi, cho nên mọi thứ đều hợp lý, chúng tôi không đứng ở phía đối lập, ông ta căn bản không để tôi vào mắt thì có gì phải đề phòng.” Giản Phàm thoải mái nói: “ Nếu đúng là ông ta thì thả mồi, nếu không phải ông ta thì quen biết một lãnh đạo cũng tốt.”
“ Cậu tính toán vẹn toàn quá nhỉ?”
“ Chú bỏ tiền mà, tội gì không làm.”
Trong khoang xe hai người trò chuyện là Giản Phàm và Lý Uy, đi quả con đường chưa được dọn tuyết, trước kia đi tặng quà còn xót của, lần này Lý Uy bỏ tiền, Giản Phàm hết sức nhẹ nhõm, chẳng có tí cảm giác nào.
Xe rời đường Tân Hà, Lý Uy để ý thời gian, nói: “ Sắp trưa rồi, chúng ta cùng ăn cơm nhé, mai hạ táng Lão Tằng, cậu sống ở đâu, tôi bảo Nguyên Nghị Minh đi đón ... Hôm đó Nam Nam muốn nói chuyện này với cậu, nó quản tâm tới cậu lắm đấy, đừng thấy tính nó quật cường, kỳ thực không dữ như vậy đâu.”
“ Thôi ạ, giám đốc Lý, tôi tới viện phúc lợi ở Thượng Bách Lâm, lát nữa về nhà chỉ muốn ngủ, đã một ngày một đêm chưa ngủ rồi.”
“ Được, vậy cậu làm việc của mình đi. “ Lý Uy thấy Giản Phàm đúng là mệt mỏi lắm rồi, lái xe tới địa điểm y muốn, cũng không hỏi nguyên do, thả y xuống rồi đi: