Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 600 - Chương 133: Chốn An Lành.

Hắc Oa Chương 133: Chốn an lành.

Đèn lồng đỏ treo trên cửa, hai bên dán câu đối Tết, loáng thoáng nghe thấy trong sân tiếng nô đùa la hét, Giản Phàm đi lên bậc thềm, nhìn thấy một đám trẻ con được người chăm sóc dẫn dắt đắp người tuyết, nhân viên quản lý viện phúc lợi đang dọn dẹp tuyết đọng dồn thành đống ở góc sân. Lúc này mới cảm giác được mặt trời đã lên, chiếu ánh sáng hoa mắt xuống tuyết, trên bậc thêm mấy người già ngồi ở ghế' dài, người thì ngồi trên xe lăn, chẳng nói được là bao nhiêu tuổi, mắt có hơi đờ đất, nhưng vẻ mặt an lành. Trong đám trẻ con có không ít đứa què chân, thiếu tắy, song trên mặt chúng không có u buồn, chỉ có niềm vui dào dạt.

Giản Phàm tới đây mấy lần liền thích sự yên bình ở nơi này, giống như mảnh đất lành giữa thành thị huyên náo, sự yên bình giống tiếng cả của người chăn cừu.

Tầng 3, phòng chăm sóc trẻ em, nơi này thường quả lại với cục công an, trẻ em bị bỏ rơi được thống nhất đưa tới đây nuôi dưỡng. Giản Phàm thò đầu vào cửa sổ, một hàng giường nhỏ, quá nửa là trống, cô điều dưỡng trẻ đang nhét bình sữa vào miệng đám trẻ con quơ tấy đạp chân, đứa bé y tới thăm đang chớp đôi mắt to nhìn thế giới bên ngoài.

Cười rồi, Giản Phàm cười toét miệng, gõ cửa, cô điều dưỡng mở cửa cho y vào, chỉ chỉ đứa bé bụ bẫm ở giữa phòng. Sợ hơi lạnh mùa đông làm lạnh đứa bé, Giản Phàm ủ tấy trong lòng hồi lâu mới dám đưa tấy ra trêu, cái má phính non mềm, đứa bé kêu a a chảy nước dãi, làm Giản Phàm không kìm được ôm vào lòng, cũng a a đáp lại, chỉ cần không đái ỉa khóc quấy, trẻ con luôn làm người ta thích.

Đây là đứa con côi của Tiết Kiến Đình, được 1 năm 3 tháng tuổi, đang ê a học nói, gọi được cha rồi, Giản Phàm không biết vì sao mình yếu đuối như thế, lần đầu tiên nghe tiếng cha liền rơi nước mắt. Nhưng sau khi tới vài lần, mỗi lần đứa bé gọi cha, trong lòng có cảm giác chúa xót cùng có gì đó là lạ.

Chẳng lẽ làm con quen rồi, nên muốn làm cha?

Giản Phàm nói không chắc, nhưng y thích cảm giác này, rất thích thơm má đứa bé, thích tiếng cười giòn tắn đó, thích đứa bé gọi cha chưa sõi.

Cô điều dưỡng nhìn hai người chơi vui vẻ như thế, trêu: “ Giản Phàm, anh có thích tới mấy cũng không phù hợp với điều kiện nhận nuôi đâu, đứa bé này có mấy đôi vợ chồng tranh nhau rồi, viện trưởng của chúng tôi đang cân nhắc điều kiện.”

“ Thế à? Cũng tốt, tìm cho nó giả đình trọn vẹn thì hơn. “ Giản Phàm rung rung đứa bé trong lòng, đứa bé cười rất to, chưa hiểu chuyện chưa chắc là bất hạnh, ít nhất không có nỗi đau:

Chơi một lúc rồi quyến luyến đặt đứa bé trở lại giường, quyến luyến thơm má mấy cái, giống như những lần trước, chỉ tới thăm thôi, để lại vài trăm rồi cáo từ.

Y chỉ có thể làm tới vậy, biểu đạt chút áy náy với Phùng Mai Mai, vẻn vẹn chỉ có thế thôi.

Lặng lẽ đi xuống lầu, mặt trời chiếu nắng ấm chẳng được bao lâu chuyển thành nhợt nhạt, sân cũng đã vắng lặng. Bọn trẻ con được đưa đi ăn cơm rồi, người già hoặc được đẩy, hoặc được đỡ đi quả sân vừa dọn tuyết, thi thoảng dừng lại thì thầm với các cụ già một hai câu, khuôn mặt như vỏ cây khô giãn rằ, nếp nhăn hằn càng sâu, có chút buồn cười.

Dọc đường cứ cười như thế, hôm nay đi tặng tiền hai lần, tâm tình lại hoàn toàn trái ngược. ra khỏi cổng, đột nhiên đằng xâ có chiếc xe bấm còi thu hút sự chú ý của Giản Phàm, là Hồ Lệ Quân đứng bên xe, bấm còi xong vẫy tấy với đi.

Giản Phàm đi nhanh tới, áo khoác da đen, quần jean bó và giày da đen cao cổ, Hồ Lệ Quân trông rất cá tính xinh đẹp, sau lưng là chiếc xe việt dã của đội, lại mượn xe công làm việc tư rồi. Từ sau đêm điên đảo loan phượng đó, có một quãng thời gian hai người có chút xâ cách, nhưng vị vụ án khiến suốt ngày phải tiếp xúc, bất tri bất giác lại gần gũi thêm vài phần, một cười tươi, một nhoẻn miệng. Đi tới trước xe, Giản Phàm hỏi: “ Sao chị biết tôi ở đây?”

“ Đoán thôi, trước khi cậu về thế nào chẳng quả nơi này, điều dưỡng nói cậu muốn nhận nuôi đứa bé à? “ Hồ Lệ Quân mở cửa xe ra hiệu Giản Phàm đi lên, hỏi:

Giản Phàm có chút tiếc nuối:” Muốn, nhưng mà tôi chưa lập giả đình, cơ bản là không đủ điều kiện.”

Hồ Lệ Quân không hỏi Giản Phàm đi đâu: “ Mở cho cậu cái cửa sau, đội trưởng Lục đồng ý rồi, về nhà lái chiếc xe này, xích trống trượt đã lắp rồi đấy, tàu xe về Ô Long đi vòng hơi xâ, mấy ngày nữa mới thông xe được ... Bao giờ đi?”

“ Mai, tiễn Tằng Quốc Vĩ đã ... Chiều mai đi, đi chậm một chút, hẳn là tối về rồi. “ Giản Phàm quảy đầu nhìn viện điều dưỡng lần nữa:

Xe chuyển bánh, tâm tình Giản Phàm có vẻ đi xuống, mãi một lúc không thấy y lên tiếng, Hồ Lệ Quân đành phải bắt chuyện: “ Này, cậu muốn đi đâu?”

“ Ăn cơm, sau đó ngủ một giấc thật say, thật dài, ngủ tới tận sáng mai.”

“ Tôi biết một chỗ, tôi đưa cậu đi ... Phải rồi vị trợ lý Cảnh có gọi điện tới đội tìm cậu, nói ... nói là cái thuốc trầm cảm kia đừng uống vội, đợi kiểm tra chuẩn xác đã.”

Giản Phàm nhìn vẻ mặt thận trọng của Hồ Lệ Quân mà không nhịn được cười: “ Ha ha ha, chị Hồ, trông tôi có giống bị trầm cảm không?”

Hồ Lệ Quân chẳng cần nhìn cũng thấy giống, thời gian quả bao sự thất thường của Giản Phàm, cô thấy hết:” Hình như có một chút đấy.”

Giản Phàm không giải thích mục đích của mình: “ Chị Hồ, có biết vì sao tôi thích tới viện phúc lợi không? Nơi đó rất yên bình, rất an lành, không có súng, không có tội ác, cũng không có đổ máu ... Những thứ chũng ta phải thấy suốt ngày đó, chỉ cần là người đều sẽ bị trầm cảm, lẽ nào chị không bị?”

“ Có chứ, làm nghề này sao tránh được, ra thực đựa càng nhiều thì càng vấn đề, chỉ là không nặng như cậu. “ Hồ Lệ Quân thừa nhận:” Giản Phàm, đừng suốt ngày nghĩ mấy chuyện đó, tuyết dừng trời quảng rồi, tâm tình cũng phải thả lỏng đi chứ, vừa Tết, vừa có mỹ nữ, chẳng lẽ không cao hứng. Cười đi, chị đây mời cậu ăn cơm.”

Giản Phàm không cười: “ Tôi không nghĩ những chuyện đó, mà nghĩ lần này chị tới lòng dạ khó lường, nói không chừng ăn cơm xong lại xảy ra chuyện giống như hôm ở tòa nhà đường sắt, cho nên tôi phải đề phòng.”

“ Đoán chính xác rồi. “ Hồ Lệ Quân quân không né tránh, lớn tiếng cười ngoặt xe một cái làm Giản Phàm hết hồn:

Đại Nguyên, mới năm giờ chiều, tuyết dừng chưa lâu, mây đen lại kéo tới, ánh đèn đã thấp thoáng hiện lên ở thành phố vùng tây bắc.

Trong một căn hộ chung cư, mùa đông rét buốt lại có cảnh ngập tràn xuân sắc.

- A .. ưm ... a a ...

Âm thanh có chút hơi khàn của Hồ Lệ Quân vang vọng khắp phòng, tiếng rên áp ức mấy tháng phóng thích hoàn toàn:

Nơi Hồ Lệ Quân đưa Giản Phàm tới là nhà mình, chỉ có điều không giống đi ăn lắm.

Góc ghế sô pha ở phòng khách ném một chiếc giày đen, bàn trà bị nghiêng sang một bên, chiếc áo lót ren đỏ chụp lên bình hoa, nhưng không nhìn thấy áo quần của Hồ Lệ Quân, bên cạnh ghế sô pha là vứt bừa bãi quần áo nam nhân, đệm xộc xệch, cho thấy chiến trường kịch liệt thế nào.

Trong phòng ngủ cũng không nhìn thấy bóng dáng hai người đâu, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy rào rào, tiếng rên rỉ và tiếng thân thể va chạm đầy tiết tấu, cái giường đôi cũng hỗn loạn, còn đọng lại một vệt nước rõ ràng trên ga trải giường màu trắng, một cái giày rơi bên gối, cái quần jean của Hồ Lệ Quân vứt ở dưới đất, nhưng áo len lại treo ở cửa phòng tắm.

Vòi hoa sen mở, tia nước nhỏ ở trên đầu rải xuống, lên tấm lưng trần uốn cong của Hồ Lệ Quân, bờ mông tròn lẳn săn chắc cổ sức vểnh lên, tấy vịn vào giá phía dưới vòi hoa sen, mái tóc ưỡn đẫm, ngực dán vào vách tường ốp men, tường men man mát truyền tới đầu vù săn cứng của cô đem lại kích thích đặc biệt, một bên chân vẫn còn treo chiếc quần lót cũng màu đỏ, ngón chân phải nhón lên cho bằng chiều cao của Giản Phàm, tư thế không thuận lợi, nhưng khoái cảm thì không cần nghi ngờ.

Hai tấy Giản Phàm ôm lấy vòng eo không thể nói là manh mai nhưng không có chút mỡ thừa nào, trên mặt trên người không rõ là nước hay mồ hôi, cũng ướt sũng, mồm mở rằ, thở nặng nhọc, từ vẻ mặt có chút nghiêm túc của y, xem ra không cầm cự được lâu nữa.

“ Đừng ... Ư, ư ... Đừng dừng lại ... Chân tôi nhũn ra rồi đây này, kết thúc đi, nghỉ ăn chút đã ... “ Giọng nói của Hồ Lệ Quân có chút thều thào, xen xên tiếng rên rỉ đứt quãng, liên tục thay đổi mấy chiến trường, thằng nhóc thật biết hành hạ người tắ, mỗi lần sắp tới lại đổi chỗ:

: Bên trong? “ Giản Phàm vuốt vơ bờ mông cô, bóp một cái hỏi:

“ Ừ! “ Hồ Lệ Quân gấp lắm rồi, bên cạnh là tấm gương mơ hồ phủ kín hơi nước, vẫn phản chiếu gò má hổng rực, tư thế đáng xấu hổ, đằng sau là nam nhân cường tráng, chồng cũ của cô vốn là thành phấn trí thức, chuyện giường chiếu không thể nói là không thỏa mãn, nhưng cả hai người tương đối bảo thủ, không ngờ ở bên cạnh chàng trai này, mình lại buông thả như thế:

Nhìn dáng vẻ phóng đãng của Hồ Lệ Quân, Giản Phàm hít sâu một hơi vừa bắt đầu phát động đợt tấn công cuối cùng vừa hôn má, tai Hồ Lệ Quân, ngưa ngứa làm cô nghiêng đầu sang, tìm tới cánh môi Giản Phàm, môi mềm bị lực hút mạnh làm mê loạn, đầu lưỡi không nhừng đưa ra để nam nhân thi thoảng cảm giác được tích tắc trơn mềm mà không hoàn toàn thỏa nguyện phải nỗ lực hơn nữa.

Mạnh hơn, nhanh hơn nữa .

Đến khi Giản Phàm dừng lại, mặt ngửa lên trời phát ra tiếng kêu thỏa mãn thì toàn thân Hồ Lệ Quân cũng như rút mất xương, từ từ khuỵu xuống sàn đá hóa, người hơi giật giật, cao trào hai lần liên tiếp khiến cô tích tắc ngắn tựa mất ý thức .

Giản Phàm cúi xuống bế Hồ Lệ Quân lên, Hồ Lệ Quân nằm trong vòng tấy rắn chắc hồi tỉnh lại, vươn tấy ôm cổ Giản Phàm, bốn cánh môi lại có chút nôn nóng tìm tới nhau ...

Bình Luận (0)
Comment