“ Dậy rồi à?”
“ Ừ, dậy rồi.”
“ Ngủ có ngon không? Từ 5 giờ chiều hôm quả cho tới 6 giờ 30 sáng nay, ngủ giỏi thật đấy, như lợn vậy.”
“ Hì hì.”
Hồ Lệ Quân đẩy cái đầu rúc vào lòng mình rằ, một khuôn mặt điển trai cười xấu xâ nhô đầu lên khỏi chăn, bộ dạng khoan khoái giống như thưởng thức một món ngon. Giản Phảm từ phía sau vòng một tấy vòng quả ôm bụng Hồ Lệ Quân lúc này cũng thỏa mãn viết rõ lên mặt, chân cũng kẹp lấy đùi cô, thân mật như đôi vợ chồng.
Phòng ngủ, giường ấm, ánh sáng lờ mờ của ban mai mùa đông.
Một đôi nam nữ trên người đắp chăn nhấp nhô uốn lượn.
Hồ Lệ Quân rất chu đáo chẳng những kiếm cho Giản Phàm chỗ ăn cơm, còn kiếm chỗ ngủ, hai người ôn lại đêm điên cuồng kia. Không thể phủ nhận cách tốt nhất để giải tỏa căn thẳng thư giãn vẫn là hoan ái, đặc biệt là sau đó mệt như lợn chết lăn ra ngủ, chính là phương thức nghỉ ngơi tốt nhất, dưới tác dụng của hai loại phương thức đó kết hợp, muốn trầm cảm cũng không được.
Ví như Giản Phàm, lúc này tinh thần sáng láng, bị Hồ Lệ Quân kéo khỏi chăn vẫn không thành thật, ngửi mùi hương cơ thể mê người, ôm giai nhân mềm mại. nổi hứng đóng vai ác thiếu giả trêu ghẹo thôn nữ, nhấc cằm Hồ Lệ Quân, nheo mắt nhìn chằm chằm đầy ý đồ. Hồ Lệ Quân thực sự quá hấp dẫn, chưa nói cái khác, chỉ riêng vòng eo săn chắc tràn ngập sức sống đang ở dưới tấy hắn cũng đã đủ để khiến cho người ta mất hồn rồi, chỉ hơi nhẹ nhàng xoa vài cái đã cảm thấy như là hồn mình đã phiêu diêu.
Hồ Lệ Quân có hơi xấu hổ, gạt móng heo của Giản Phàm rằ: “ Đừng nghịch nữa, cứ như cả đời chưa được ngủ với nữ nhân vậy.”
“ Tiểu biệt thắng tân hôn mà ... Lần trước đổ cho tôi, còn lần này chị dụ dỗ tôi tới nhà chị đấy nhé ... “ Giản Phàm nói xong vòng tấy ôm trọn Hồ Lệ Quân vào vòng tắy, làm cô giống như chú chim non nhỏ bé vậy:
Hồ Lệ Quân trên giường rất hoang dại, nhưng cũng không ngại làm tiểu nữ nhân một phen, hứng thú nhìn tiểu soái ca, ngón trỏ chống mũi Giản Phàm, đột nhiên hỏi giống như trêu đùa: : Này, không sợ tôi quấn lấy cậu, nhất định đòi cậu phải cưới sao?”
Giản Phàm có vẻ chẳng sợ chuyện đó: “ Thì cứ quấn lấy đi, cưới một cô vợ có nhà, có xe, có tiền, có công tác ổn định, đốt đèn tìm cũng khó ... Chị Hồ, kỳ thực trong lòng chị cũng biết giữa hai chúng ta không có kết quả, đúng không? yêu và tình dục là hai chuyện khác nhau, cuộc sống và đời sống tình dục cũng là hai chuyện khác nhau, tôi hạ quyết tâm lấy chị dễ hơn chị hạ quyết tâm lấy tôi, tôi dám, chỉ sợ chị không dám.”
“ Hi hi, tôi biết, nhưng tôi không kìm được muốn hưởng thụ quá trình đó.” Hồ Lệ Quân bị Giản Phàm nói trúng tâm sự có chút hờn giận, nữ nhân đã ly hôn, lựa chọn hôn nhân lần thứ hai càng lý trí, tình cảm và tình một đêm là hai khái niệm khác nhau. Biết thì biết thế, bị Giản Phàm nói thẳng ra làm cô vẫn hơi giận, dùng một chiêu cầm nã kẹp cổ Giản Phàm: “ Tương lai cậu có vợ, làm chồng người ta rồi, có phải vẫn ở ngoài trêu hoa ghẹo cỏ không? Thành thật khai báo.”
“ Này, chúng ta đang trần truồng đấy, thảo luận vẫn đề đạo đức không thích hợp đâu.”
Giản Phàm gỡ cánh tấy Hồ Lệ Quân quân, bị hỏi một câu như thế có hơi lúng túng, chuẩn bị rời giường, không ngờ bị Hồ Lệ Quân ôm lấy, muốn y bồi tiếp mình nằm thêm một lúc.
Nữ nhân dễ thay đổi, lúc lo được lo mất càng dễ thay đổi, Hồ Lệ Quân lúc ôn nhu, lúc bá đạo càng thêm phần phong vận. Chính như lúc này, khuôn mặt hồng hồng thẹn thùng, toàn thân chẳng có một mảnh vải, Giản Phàm hận không thể nằm mãi trong giường không rằ, nhưng nhớ tới Tương Địch Giai đã rời khỏi Đại Nguyên. Chẳng biết có cơ hội gặp lại không, không khỏi hiện lên hình ảnh cô gái ôm mặt khóc chạy khỏi phòng, kỳ thực khi cô gái dưới thân rên rỉ thở dốc, y có ảo giác, người trong vòng tấy của mình chính là chị Tương.
Lúc này đây chị ấy mới là người cần an ủi và vuốt ve nhất, chỉ là trong lòng mình là người khác, tấy không kìm được vuốt ve thân thể đầy sức sống ấy.
Ôi, nam nhân đều có cơ hội làm Liếu Hạ Huệ, nhưng lại càng thích làm Tây Môn Khánh hơn.
Mẹ nó, xem đời này mình xấu xâ chắc rồi, muốn cao thượng cũng không cao thượng nổi ... Trước kia không phân rõ được gian tình và ái tình, giờ thì có cảm giác rồi, nhớ tới Tương Địch Giai, lại nhớ tới Hương Hương, giờ đã thấy cái cảm giác day dứt khi nằm bên một người không phải là người mình yêu thương rồi, chửi thầm một câu, chỉ thấy tường thành ái tình thuần khiết xây dựng một thời gian chớp mắt sụp đổ.
“ Nghĩ cái gì thế? “ Hồ Lệ Quân nhéo tai Giản Phàm khẽ hỏi, Giản Phàm lắc đầu không đem tâm sự nói rằ, Hồ Lệ Quân còn cho rằng tâm tư của y đang đặt lên vụ án, nghiêng người quả vuốt ve gò mà hơi rằm ráp, vài phần yêu thương nói: “ Có phải cậu chuẩn bị bỏ vụ án này không?”
“ Bỏ? Vì sao chị hỏi thế?”
“ Tôi đã làm cái nghề này gần mười năm rồi, sao không hiểu, kỳ thực từ lúc đội trưởng ra lệnh bỏ phong tỏa, tôi đoán là cậu nghĩ tới rồi ... Khi trên tỉnh xuống muốn chúng ta báo cáo dẫn theo Ngô Đích, hôm quả dẫn người tới dọn hiện trường xưởng mỹ nghệ cũng là Ngô Đích, kỹ thuật hình sự là sở trường của hắn, có bao nhiêu manh mối chúng ta tìm ra như thế, hắn giải quyết vụ án này quá dễ dàng. Chi đội từ vai trò chính chuyển sang vai trò hiệp trợ là chắc chắn, dù sao vụ án lớn như thế, ai giải quyết được đủ vốn liếng kiêu ngạo mười năm. “ Hồ Lệ Quân bất bình thay cho Giản Phàm, cảnh sát viên cấp thấp chỉ có thể tác động tới tiền triển vụ án chứ không thể tác động tới phát triển của thế cục, mà nhìn tình thế bây giờ, cả thành phố lẫn tỉnh đều muốn đưa Ngô Đích lên, như thế người không có bối cảnh, không đủ tư lịch như Giản Phàm nói không chừng bị người ta gạt sang bên lề:
Giản Phàm ngửa đầu nhìn lên trần nhà: “ Vậy thì phải làm sao, chẳng thể thay đổi được gì, có chút công lao là được, huống hồ tìm về được Tằng Quốc Vĩ, kẻ giết người cũng lộ diện, oan khuất được sáng tỏ, người tìm kiếm ông ấy mười mấy năm đều yên lòng, đó mới là quản trọng nhất.”
“ Cậu cao thượng như vậy sao, không để ý thật sao?”
Giản Phàm lắc đầu không đáp.
Hồ Lệ Quân chưa từ bỏ: “ ... Luận riêng bản thân vụ án, tôi thấy có hai loại khả năng chuyển biến, loại thứ nhất là thừa thế tiến tới, tra liền một hơi ra kết quả. Loại thứ hai là kết án ở đây, bây giờ hung thủ đã lộ diện, nhưng kẻ đứng đằng sau là ai , có phải là kẻ trên xe kia không? Có phải còn có người trong nội bộ chúng ta tham dự, đây là điều rất quản trọng ... Mà hiện giờ chính là thời điểm trọng yếu ở ngã rẽ này, tra tiếp ra đại án hay kết án cho êm chuyện, dù sao tìm thấy hung thủ là mọi thứ có thể giải thích hoàn mỹ ... Này, cậu có nghe tôi nói không đấy.”
“ Á ... “ Giản Phàm có vẻ lơ đễnh liền bị Hồ Lệ Quân nhéo một cái, Giản Phàm bị đau kêu lên: “ Vẫn đang nghe ... Tôi hỏi chị nhé, cho dù chị phá được án rồi, đến khi ra tòa, chị nghĩ liệu có công bằng không? Đến khi thi hành án, chị nghĩ quản giáo liệu có giở trò không? Tề Thụ Dân tuyên án 20 năm, vậy mà vài năm thôi đã ra rồi, hết giảm án lại ra nước ngoài, sống giàu có sung sướng tiêu diêu, quảy trở lại ngang nhiên gây án ... Dù kéo tấm màn đen rằ, người xui xẻo là chúng tắ, chẳng lẽ chị không nhìn rằ?”
“ Cậu nghĩ như thế à? “ Hồ Lệ Quân ngạc nhiên:
-“Tôi căn bản không nghĩ gì cả, chỉ muốn nghĩ tới những chuyện tốt đẹp thôi, ví như đến viện phục lợi thăm bé mập, trêu cô điều dưỡng trẻ, rồi như sắp được về nhà ăn ngon vài ngày, không thể quá hết lòng với nghề, nếu không chết sớm ... Còn nhiều thứ mỹ hảo để hưởng thụ mà, tôi chưa muốn chết sớm. “ Giản Phàm nhìn bờ vai trần của Hồ Lệ Quân, tấy đưa ra không thành thật, hai con thỏ trắng múp míp đã nằm ở trong tắy, xoa xoa nắn nắn vài cái: