Sự chiêu đãi ân cần thế này làm Giản Phàm càng tò mò, nhìn hai người kia giao thẻ vào tắy, cười ám muội rời đi, Hương Hương đóng sầm cửa lại, che khuất tầm mắt của Giản Phàm, phồng má lên giận dỗi:” Thấy mỹ nữ là chân anh không đi được nữa rồi.”
“ Oa, trong này không tệ. “ Giản Phàm đánh trống lảng:
Quả thật là không tệ, hai gian cùng một phòng tắm, trong phòng có máy vi tính, TV, mấy loài hoa không kể được tên, phòng tắm thuần bằng sứ trắng, điển nhã sạch sẽ, có cả phòng thể dục, cấp bậc này Giản Phàm không dám nghĩ. Hai người thuê phòng chỉ là gian phòng nhỏ hai ba trăm đồng một đêm thôi, còn loại phòng đôi xâ hoa này, ít nhất phải nghìn đồng.
“ Hương Hương, em phát tài rồi à? Ở phòng đắt thế? “ Giản Phàm đã đoán ra tám chín phần vẫn trêu:
“ Không cần em bỏ tiền, đơn vị em có nghiệp vụ quả lại với khách sạn này.” Hương Hương lè lưỡi:
“ Chà chà, đơn vị của em phúc lợi tốt quá, còn thuê phòng cho cả nữ nhân viên độc thân cơ đấy.” Giản Phàm thả mình xuống giường, người nảy lên mấy cái:
Hương Hương cười khúc khích ngồi bên:” Có người mời khách, nhưng không phải mời em, mà là mời anh.”
Giản Phàm ngáp một cái: “ Tương Cửu Đỉnh phải không?”
Hương Hương béo mũi Giản Phàm trêu : “ Đúng rồi, anh vốn không ngốc! Sao thi tệ thế?”
“ Đi thôi, cái phúc này chúng ta không tiêu thụ nổi đâu, đừng để người ta lừa bán mất cô bé ngốc nhà em, anh đi đâu mà tìm? “ Giản Phàm ôm eo Hương Hương muốn đứng dậy:
“ Nhìn anh kìa, sợ cái gì? Có anh ở đây, người ta có bán cũng bán anh trước ấy. Anh ta chỉ muốn mời anh ăn cơm, người ta nể mặt, anh lại lên mặt. Ngồi xuống cho em. “ Hương Hương kéo Giản Phàm xuống giọng điệu ra lệnh:
“ Vậy nói rõ cho anh biết đầu đuôi đi, nếu không anh không dám ăn đâu.”
“ Là thế này ...”
Thì ra em gái sườn xám là Hà Phương Lộ thư ký của Tương Cửu Đỉnh, cùng trường với Hương Hương, khoa ngoại ngữ. Mấy ngày trước tìm Hương Hương, đầu tiên là nói quản hệ bạn học, sau đó quen thuộc rồi mới lộ thực tình Tương Cửu Đỉnh muốn mời Giản Phàm. Mà Tương Cửu Đỉnh vốn quen mấy giám đốc bộ phận của Cty di động, thế là quen nhau, mới liên hợp diễn xuất, xuất hiện màn chặn đường hôm nay.
Làm sao nhà người ta lại tìm ra Hương Hương? À phải rồi, Giản Phàm nghĩ ngày tới một cái bộ mặt bỉ ổi của thằng béo, nhất định là nó, quá dễ dàng mà, Tương Địch Giai chỉ cần háy mắt một cái, bảo nó trần truồng nhảy xuống cống cũng không thành vấn đề.
“ Anh ở nhà hàng hải sản nói vài câu thôi, chắc không thù hận tới thế chứ? Còn tìm cả em, khoe của tới mức này cơ à?”
“ Hừm, người ta là ông chủ lớn, thèm giận anh à? Em thấy người ta nói không chừng muốn mượn miệng của anh bình phẩm món ăn, ăn một bữa thôi, anh sợ cái gì? Còn được ở miễn phí mấy ngày, anh không vui sao?” Hương Hương giọng có chút khích tướng, có điều trong mắt cô, căn bản không cần mình khích, chỉ cần mình nói một tiếng, Giản Phàm chỗ nào cũng dám xông vào:
“ Ha ha ha, vui chứ ... Anh chỉ lo hắn có âm mưu gì, không phải nhìn trúng em chứ? Không đúng, thư ký của người ta mặc sườn xám gợi cảm hơn em nhiều ... Á á ...” Giản Phàm vừa trêu một câu liền gặp họa:
Hương Hương nghiến răng nhéo Giản Phàm, vừa nhéo vừa giáo dục:” Đừng làm em mất mặt, người ta quen cả tổng giám đốc của em đấy! Dám làm trò cười thì em không để ý tới anh nữa.”
Hai người lăn lộn trên giường chơi đùa, lát sau điện thoại gọi tới, chỉnh lại quần áo đi dự tiệc.
Tuy vậy Giản Phàm có chút bất an, không hiểu Tương Cửu Đỉnh tốn công sức như vậy làm gì, chỉ vì mời mình ăn một bữa cơm? Điên, chắc chắn hắn có âm mưu, nhưng mà tiền trong túi mình gom lại không đủ 4 số, hắn chả lừa được tiền của mình? Suốt đường đi mang theo nghi vấn, tới cửa thang máy, mỹ nữ thư ký đã ân cần đứng đợi, dẫn hai người ra hậu viện, toàn bộ tầng hai là nhà ăn và trà sảnh, trồng hoa, trồng cây, rất u nhã.
Tương Cửu Đỉnh mặc âu phục trắng phong độ, bước tới đón ba người, cứ như là bạn thân lâu ngày gặp lại, bắt tấy Giản Phàm rất chặt: “ Hoan nghênh, sợ là không mời được cậu, nên mời bạn gái cậu trước, vừa vặn là bạn cùng trường với thư ký Hà, quản hệ chúng ta càng ngày càng gần.”
“ Ha ha ha, nghe tới mời ăn là tôi tới ngay, anh quá lo rồi, gọi một cú điện thoại là được. “ Giản Phàm miệng nói cười nhưng chú ý người lái xe lúc nãy đang sai bảo mấy phục vụ, thân phận có vẻ không thấp:
“ Vậy thì tốt, sau này coi đây như nhà mình, lúc nào muốn tới cũng được, thư ký Hà, chiếu cố tốt bạn cùng trường của cô. Giám đốc Trương, đưa anh Giản một tấm thẻ V.I.P, nơi này muôn mở rộng cửa với anh Giản và cô Lưu. “ Tương Cửu Đỉnh rộng rãi nói:
“ Vâng.” Người lái xe chính là Trương Khải từng cùng Tương Cửu Đỉnh tới huyện Ô Long, hai người không lay động được già, tấn công vào trẻ:
Khách khí, hàn huyên, năm người nói cười đi vào nhã phòng, ngồi bên cửa sổ, cửa sổ khép hờ gió mát lồng lộng, phòng không xâ hoa như nhà hàng hải sản, nhưng bàn gỗ lim, bộ đồ ăn bằng sứ trắng lam và vài chậu cảnh cổ quái, đoán chừng chi phí trang trí chưa hẳn đã kém hơn. Có kinh nghiệm lần trước, Giản Phàm ăn nói thận trọng, ngược lại thư ký Hà và Hương Hương tâm đầu ý hợp ríu rít không ngớt, thầm bội phục Tương Cửu Đỉnh chơi trò vu hồi này.
Lại nhìn Tương Cửu Đỉnh vẫn dáng vẻ nhiệt tình hiếu khách hoàn toàn khác lần trước, giám đốc Trương thì đích thân pha trà rót nước, làm luôn cả công việc của phục vụ viên, chắc chắn không chỉ đơn giản là mời ăn một bữa.
Chớp mắt thức ăn nối nhau đưa lên, nhưng lại là những loại món ăn bình thường quen thuộc, cá sốt chúa cay, đỗ xanh xào, ngô xào nhân thông, gà hấp, thịt bò kho, thịt dê xào hành thêm vào một nồi gà hầm nấm! Chay mặt phối hợp, đều là món ăn thường thấy trên bàn cơm của người Sơn Bắc.
Giản Phàm nhìn những món ăn này nhận ra bọn họ bỏ công phu không ít, món thường nhật không giống vây cá tổ yến, người thường chưa ăn quả, anh muốn làm thành vị gì cũng được. Càng món bình thường đại chúng, càng không cách nào gian dối. Giản Phàm nếm thử vài miếng, cũng n gon, chỉ là bệnh chung của các nhà hàng quán ăn, giả vị quá đậm. Có điều dù sao cũng là nhà hàng lớn, có độc đáo riêng, vị giám đốc Trương liên tục mời rượu, Giản Phàm không chối từ, dần dần bữa cơm bắt đầu.
Bữa cơm diễn ra vui vẻ, mọi người trò chuyện vài đề tài thú vị trong xã hội, không khí nhẹ nhàng gần gũi, đến khi ước chừng Giản Phàm uống đã kha khá, Tương Cửu Đỉnh hỏi: “ Anh Giản, uống thật tốt, thấy rượu này thế nào?”
“ Không tệ.” Giản Phàm gật gù:
“ Có nếm ra là rượu gì không? “ Tương Cửu Đình cố ý dùng bình sứ trắng không có nhãn:
Mấy người kia đều nhìn Giản Phàm đợi nghe trả lời, Giản Phàm cười ngốc nghếch chùi mép: “ Không nếm rằ.”
Mọi người đều cười, Hương Hương thấy mất mặt, lườm Giản Phàm một cái.
“ Còn món ăn thì sao? Tôi rất muốn nghe đánh giá của anh. “ Tương Cửu Đình không hề phật ý, đúng là càng gặp khó càng quyết tâm.
“ Ngon, rất ngon. “ Giản Phàm đáp quả loa, không đoán ra ý đồ của Tương Cửu Đình, y đâu có ngốc mà nói linh tinh:
Tương Cửu Đỉnh cũng đã nhận ra vấn đề rồi, người ta không phải không biết mà là không muốn nói, hắn quảy sang Hương Hương cười khổ: “ Cô Lưu thấy đó, anh Giản tích chữ như vàng, nghe nói cô cũng am hiểu ẩm thực, thôi không hỏi anh ấy nữa, hỏi cô vậy.”
“ Giám đốc Tương khách khí rồi, vậy tôi nói thẳng nhé. “Hương Hương cũng được Giản Phàm hun đúc, cái miệng không kém, người ta là ông chủ lớn, nếu có được thiện cảm biết đâu có ích sau này, nên cô tích cực thể hiện:” Công bằng mà nói, thực sự không tệ, món ăn ở đây có thể xếp hạng ở tình thành, nếu bảo tôi nói ra chỗ không được, vậy tôi bới xương trong trứng gà, nói sai anh đừng trách. Món cá sốt chúa ngọt này, tương hơi nhiều át vị. Gà hấp không phải là sở trường nơi này, thịt hơi bở, ngon thì ngon nhưng làm cấp bậc món ăn kém đi. Thịt bò kho, đun chưa đủ thời gian, nhưng thế là rất tốt rồi. Khả năng tôi quen ăn vị ở quê, nên thấy giả vị hơi đậm, đặc biệt là mì chính, ăn nhận ra ngay.”
“ Hay hay hay. “ Tương Cửu Đỉnh bị người ta chê bai mà tựa như vô cùng vui vẻ, vỗ tấy nói liền mấy tiếng hay, nhìn sang Gian Giản Phàm:
Giản Phàm cười :” Cô ấy từ nhỏ thích ăn cơm nhà tôi, miệng kén lắm.”
Kỳ thực bây giờ mùi vị ở quán ăn đều na ná nhau, dựa vào chứng nhân đầu bếp, phân chia đặc cấp, cấp một, cấp hai, giỏi làm các loại món ăn, nhưng càng như thế, càng đồng hóa. Ai đi ăn nhiều, đôi khi không còn nhận ra món của nhà nào với nhà nào, đều ăn giả vị. Ngược lại một số quán nhỏ chuyên về một hai món, khiến người ta càng nhớ rõ.
Lời Giản Phàm làm cả bàn cười rộ lên, Hương Hương tạm coi như là khen ngợi. Khi bữa cơm sắp kết thúc, lại đưa thêm một đĩa nữa, là lát thịt mỏng, mỡ nhiều mà thịt ít, khắc tinh của mỹ nữ, thư ký Hà hơi chau mày là phản ứng chung của các cô gái khi thấy nó.
Giàn Phàm nhìn một cái liền thất kinh: “ Làm sao ở đây có món này?”