Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 62 - Chương 066: Chuyện Cũ Ngày Xưa. (1)

Hắc Oa Chương 066: Chuyện cũ ngày xưa. (1)

“ Ồ, tôi còn tưởng anh không nhận ra chứ.” Tương Cửu Đình cười có phần đắc ý , rốt cuộc cũng khiến Giản Phàm phải kinh ngạc rồi:

Nghe vậy Giản Phàm gắp thử một miếng, chưa cần ăn nhìn một cái thôi là hiểu rằ: “ Món này của cha tôi đây mà, trừ khi đích thân ông ấy dạy, nếu không thì không thể học được. A, không thể nào, mới có vài ngày, anh không học được.

“ Lợi hại, món này tôi mua ở Đệ nhất oa về, sao anh nhìn là nhận rằ? “ Tương Cửu Đỉnh tán thưởng, chính là thịt đầu lợn mua từ huyện Ô Long:

“ Rất đơn giản, thịt đầu lợn bình thường vừa ngấy vừa bở, mà cha tôi làm vừa dai mà trơn, da gần như trong suốt, màu sắc giống mật ong, bất kể bề ngoài hay mùi vị đều là thượng phẩm, người khác không thể đạt tới trình độ này.” Giản Phàm tự tin nói:

Thư ký Hà phản cảm với món này, nhưng Hương Hương biết rất rõ thứ này không hề ngấy, nên nhiệt tình gắp một miếng mời, thư ký Hà không từ chối được cắn miếng nhỏ, ngạc nhiên hết sức: “ Ngon quá, đúng là rất dai lại không ngấy, thịt mỡ lại có thể làm tới mức này sao?”

Tương Cửu Đình mượn ngày lời này: “ Đó là bạch thiết nhục trong truyền thuyết đấy, có thể dùng thịt bình thường làm tới trình độ này mới là bếp trưởng chân chính.”

“ Không, không, mọi người nhần rồi, đây không phải bạch thiết nhục. “ Giải Phàm phủ nhận ngay:

“ Không phải sao? “ Trương Khải ngạc nhiên vô cùng: “ Mấy nhà ấm thực đã ăn thử, đều nói nó là bạch thiết nhục.”

“ Họ sai rồi, vì cách làm bạch thiết nhục không phải như thế, tên đầy đủ của nó là tùng hương bạch thiết nhục, cái tên có nguyên nhân của nó, khi làm thì phết lên đầu lợn một lớp nhựa thông, nhựa thông khô rồi xé rằ, nhổ hết lông lợn còn sót lại, nghe thì đơn giản, nhưng là kỹ thuật đặc thù, khi thành phẩm, còn lưu lại mùi gỗ thông thoang thoảng, đó mới là bạch thiết nhục.”

Tương Cửu Đỉnh đảo mắt nhìn Trương Khải, ẩn tỉnh trong đó không mấy người biết, ngày cả hai bọn họ cũng vừa mới biết mà thôi.

Thư ký Hà lấy làm lạ: “ Nhựa thông không phải có độc à? Ăn được sao?”

Nghe một cái biết ngày ngực to não rỗng, tốt, Giản Phàm vui ngay, quảy sang nhìn mỹ nhân cao hẳn phải tới 1m72 - 1m73 này, thư ký xinh đẹp gợi cảm, thế này người ta không nghĩ lung tung không hâm mộ giám đốc sao được, cười giải thích: “ Hì hì, thuốc còn có ba phần độc mà, cá nóc có độc, nhưng là món ngon vô song trên đời, bọ cạp có độc, sau khi thành món ăn cũng có tiếng. Kỳ thực những thứ ăn vào đều có ít nhiều độc tính, như trứng mặn chúng ta thường ăn, bên trong có acid nitric, độc tính mạnh đấy. Ngày cả mì chính, muối, đường dùng quá lượng đều gây độc tính nhất định với cơ thể, nên nhựa thông so ra không đáng nói. Huống hồ nhựa thông còn có tác dụng của thuốc, giúp tỉnh táo tinh thần! Đó chính là chỗ đặc sắc của hiệu tương La gia, loại thủ pháp này, giờ không ai dám thử.”

Giỏi, giỏi quá rồi! Người cần trả lời không trả lời, mỹ nữ hỏi một cái là thao thao bất tuyệt, anh nhớ lấy, Hương Hương thầm nhủ.

Thư ký Hà "ồ" một tiếng, nhìn Giản Phàm đầy thán phục, có điều Tương Cửu Đỉnh nghe thấy tên "La gia" lại ngạc nhiên thêm vài phần, cái tên này hắn chỉ biết quả miệng những người lớn tuổi, làm bộ lơ đễnh nhắc tới: “ Anh Giản cũng biết hiệu tương La gia?”

Câu hỏi này quá thừa với Giản Phàm, y không chỉ đam mê nấu ăn mà tất cả những thứ liên quản tới ăn uống:” Đương nhiên, trong thị chí có ghi mà, tổ tiên họ là ngự trù đấy.”

“ Thế sao, vậy là hoàng đế cũng ăn thịt đầu lợn, hi hi .. “ Thư ký Hà cười khe hàm răng chỉnh tề, có điều tám phần coi như nói đùa:

Bữa cơm này vừa ăn vừa nói, dần dần vào cao trào, không phải vì người, mà vì một câu chuyện.

Nói tới ăn cùng chuyện liên quản tới ăn uống, Giản Phàm như thành người khác, dáng vẻ tài cao tám đấu, học vấn năm xe, bụng đầy thi thư:” Ngự trù này họ La, thị chí ghi chép, tên không rõ, đều gọi là ngự trù La, ghi chép sớm nhất là từ thời Minh Thần Tông Vạn Lịch, xuất hiện muộn hơn rượu Phần, nhưng còn sớm hơn Cổ Lâu Dương Tạp một trăm năm. Truyền thuyết ngự trù La tám tuổi học nấu ăn, mười lăm tiến cung, ở hoàng cung gần hết một đời, tới già cáo lão hồi hương, quê nhà chính là phủ Đại Nguyên của chúng tắ. Làm ngự trù cả đời, giả cảnh cũng khá, nhưng vị đại trù này có một chuyện buồn, là chuyện gì?”

Hương Hương thấy thư ký Hà ngẫm nghĩ, lanh chanh nói ngay:” Em biết, ông ấy không có con trai.”

Suy đoán này cũng có lý, mọi người đều gật gù, Giản Phàm nằm lấy tấy Hương Hương, mười ngón tấy đan vào nhau, nhìn cô ôn nhu như kể cho Hương Hương nghe: “ Không đúng rồi, ông ấy có con trai, còn có vài đứa, chính vì con cái mà lo buồn, đời mình cẩm y ngọc thực, nhưng đời sau khó nói. Ai cũng bảo, giàu không quá ba đời, quả ba đời, vương hầu cũng thành ăn mày. Người xưa chú trọng có cả núi vàng không bằng có một nghề trong tắy, nên ông ta nghiền ngẫm mấy năm, tổng hợp kinh nghiệm cả đời, làm ra nước tương để ướp thịt, nổi tiếng nhất là tùng hương bạch thiết nhục. Ông ta dùng thứ nguyên liệu tầm thường nhất có thể thấy khắp nơi làm thành mỹ vị ai cũng tán thưởng. Nghe nói năm xưa nó nổi danh ngang với rượu Phần, giấm chín của tỉnh tắ, kỹ nghệ đó truyền mời ba đời, hơn bốn năm năm.”

Hương Hương hơi xấu hổ khẽ nhéo lòng bàn tấy Giản Phàm một cái, rụt tấy lại.

“ Nếu đã là ngự trù, vì sao lại không dạy con mình ngự thiện, mà lại làm món khác?” Thư ký Hà nhanh miệng hỏi, hỏi xong còn lén đưa mắt nhìn ông chủ của mình, thấy Tương Cửu Đỉnh chăm chú lắng nghe liền yên tâm, không ngờ Giản Phàm trông như học sinh chưa hiểu chuyện đời, khi nói chuyện này, lại mang khấu khí từng trải tắng thương mê người như vậy:

Giải Phàm rất sẵn lòng trả lời mỹ nữ:” Hỏi hay lắm, nguyên nhân là do hạn chế nguyên liệu, ở hoàng cung dù là thứ hiếm có như bào ngư vây cá, tấy gấu tổ yến đều không khác gì củ cải. Ngự trù phải ở hoàng cung mới có đất dụng võ, còn hồi hương thì không được rồi, giả cảnh tốt đến mấy cũng làm sao so được với hoàng đế, muốn trà đạp cái gì cũng được. Nên đây là chuyện bất đắc dĩ, cũng là chỗ thông minh của ông ấy, nếu dạy con cháu ngự thiện, chẳng may không vào được hoàng cung, chẳng phải hỏng sao? Chính nhờ thứ nguyên liệu thường thấy, nên món ăn này mới duy trì được mấy trăm năm.”

Tương Cửu Đỉnh như có cảm ngộ gì đó, trầm tư gật gù.

Trương Khải liền nắm bắt chủ đề:” Vậy vì sao lại tuyệt tích?”

“ Kịch vui quá dài thành bi kịch.” Giản Phàm khát nước, uống một ngụm, không ngờ là rượu trắng, vẫn uống cạn luôn chả khác gì uống nước, chép miệng nói: “ Phần sau câu chuyện không được như ý rồi, La giả truyền tới đời mười ba là La Thủ Chương thì đã giải phóng, khi đó hai nhà nổi tiếng nhất Đại Nguyên là Cổ Lâu Dương Tạp và La gia. Phát triển bao nhiêu năm, sản phẩm hiệu tương không chỉ có thịt đầu lợn, còn có gà, vịt, tận mười mấy món đều khá đắc sắc, trước giải phóng, địa chủ hào cường, quân phiệt địa phương đều là khách quen của La gia. La giả giữ bổn phận người làm ăn, mua bán công bằng, vừa không ỷ có tiền ức hiếp người lương thiện, cũng không kết thân quyền quý, làm ăn mà trọng bố thí khinh lợi nhuận, ở phủ Đại Nguyên mấy trăm năm, thanh danh đời sau tốt đời trước.”

“ Nhưng Giải Phóng rồi, tưởng ngày tháng tốt đẹp tới, lại gặp phải đại họa. Phàm là loại hiệu lâu năm như thế, chỉ truyền nam không truyền nữ, chỉ truyền trưởng không truyền thứ, tư tưởng phong kiến nghiêm trọng. Khi công tư hợp doanh, La giả cố chấp không chịu giao bí phương La giả rằ, nhưng vì thanh danh La giả quá tốt, miễn cưỡng thoát một nạn. Bắt đầu cách mạng văn hóa, nợ cũ nợ mới bị lục ra tính, trước giải phóng, khách khứa La giả loại người gì cũng có, địa chủ, quân phiệt, thổ phỉ, lưu manh đủ hết, chính vì vạy mà bị liệt vào thành phần bị đả kích. Trước đó lại có tiền án không hợp tác, La Thủ Chương bị chụp vài cái mũ, nhà bị xét, hiệu bị đập, một cửa hiệu mấy trăm năm, chỉ trong một đêm đã tắn tành ...”

Bình Luận (0)
Comment