Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 63 - Chương 067: Chuyện Cũ Ngày Xưa. (2)

Hắc Oa Chương 067: Chuyện cũ ngày xưa. (2)

Dù là chuyện xưa cũ như trong lịch sử, quả lời kể truyền cảm của Giản Phàm, ai nấy nghe vẫn bùi ngùi, cả nhã phòng im ắng, chỉ có một giọng nói duy nhất.

“ La Thủ Chương khi đó e là mang quyết tâm làm ngọc nát hơn ngói lành, đó là khí tiết của người xưa, lại thấy hiệu đã bị đập, không còn mặt mũi nào gặp tiền nhân, hai vợ chồng hòa tỳ sương vào hũ tương cuối cùng uống hết, tới khi chết không nhận tội, vì họ thấy nhà mình làm ăn mấy trăm năm, đường đường chính chính, làm n gười mấy chục năm, thanh thanh bạch bạch ... Từ đó bí phương thần ký của ngự trù La thất truyền ...”

Giản Phàm càng kể giọng càng trầm, câu chuyện này nghe cha kể lại khi nấu ăn trong bếp, với tuổi của y còn chưa lý giải hết ý nghĩa ẩn chứa trong đó, nhưng y cảm thụ được kiên trinh và tiết tháo trong phẩm cách con người, hun đúc lên tự hào nghề nghiệp của Giản Phàm, bởi vậy lần trước bị Tương Cửu Đỉnh chê bai rằu xanh củ cải là thứ tầm thường mới phản ứng mạnh mẽ.

“ Về sau thì sao, La giả có hậu nhân không?” Hương Hương giọng hơi nghèn nghẹn, vì đa sầu đa cảm nên mới trước kia bị Giản Phàm dùng lời ngon tiếng ngọt dụ, đóa hoa chưa kịp nở đã bị người ta hái mất:

“ Không còn nữa, con trai trưởng của ông ta bị liên lụy, chết trong nông trường cải tạo, con dâu bị cạo đầu giếu phố, không chịu được xỉ nhục, ôm đứa con ba tuổi nhảy lầu tự tử, hai mẹ con ngã máu thịt be bét. Con trai út năm đó chưa trưởng thành, một đêm nghe nói người thân đều chết không nhắm mắt liền phát điên, nhân mạch cuối cùng của La giả đã đứt, bốn mươi năm rồi chưa từng nghe nói hậu nhân La giả xuất hiện ... Đáng tiếc, một món ăn một giả tộc truyền thừa bao đời, không bị hủy diệt quả bao thời đại đổi thay, không bị hủy trong chiến tranh, ôn dịch, phỉ loạn, lại bị diệt trong tấy người mình ở thời bình, tiếc thay. “

“ Sao anh lại biết chuyện này?” Thư ký Hà hai tấy ôm ngực, xúc động hỏi:

“ Cha tôi nghe kể từ hỏa kế của La giả năm xưa thoát được kể lại, nhưng bí phương mười mấy đời không ai biết nữa, cha tôi luôn muốn tái hiện lại tuyệt nghệ đó, đáng tiếc, cổ nhân thần kỳ vô cùng, thêm vào năng lực tài lực có hạn, căn bản không thể được như ý nguyện. Tốn hai mấy năm công phu chỉ được tám phầm thôi, so với bạch thiết nhục chân chính, so với trình độ của ngự tù La còn cả khoảng cách phải ngước nhìn. Kỳ thực ở tầng cấp này, mỹ thực và di sản văn hóa, văn vật cổ đều giống nhau, không thể tái sinh nữa, hậu nhân chúng ta chỉ có thể có gắng tiếp cận, không đạt được tới tầm cao của tiền nhân.”

Nói tới đó Giản Phàm đặt rầm chén xuống bàn, khiến mọi người đang chìm đắm trong câu chuyện truyền kỳ giật bắn mình, như ở công đường chợt nghe tiếng gõ đường mộc.

Một câu chuyện mà như đi quả mấy thế kỷ, ai nấy đều bi sảng, đáng tiếc, đáng tiếc chỉ có thể thở dài mà thôi, thành khúc mắc trong lòng, không biết một món ăn lại kéo theo cả câu chuyện quá khứ bi thảm đến thế.

“ Đời người có khí tiết như thế, thật đáng nể.” Trương Khải cầm chén rượu lên uống cạn:

“ Cha cậu cũng thật đáng nể.” Tương Cửu Đỉnh, nhìn Giản Phàm xúc động đập chén xuống cảm thụ được sự tiếc nuối của y, rót rượu khuyên: “ Nào, cạn một chén, tôi uống trước! Phạt Giản Phàm ba chén, tại kể một câu chuyện làm ai cũng thương tâm.”

“ Được, tôi nhận phạt! Đừng nói vì La giả uống ba chén, nếu có thể gặp được hậu nhân La gia, dù tôi chẻ củi gánh nước cho họ cũng cam tâm tình nguyện. “ Nói tới mỹ thực, nói tới người mà bình sinh mình say mê nhất, Giản Phàm sinh hào khí, cầm cốc nước rót rượu, uống cạn:

Tương Cửu Đỉnh dùng chén nhỏ, còn Giản Phàm là cốc uống nước, rượu phần lâu năm 60 độ, uống tuy đã thật, bốc chậm nhưng cực mạnh, một bình rượu tới quá nửa là do Giản Phàm uống, uống tới mức đó mà chẳng có chút phản ứng nào, làm người ta tặc lưỡi không thôi.

Vốn là bữa cơm vui vẻ, bị một câu chuyện làm cho có chút nặng nề, đĩa thịt đầu lợn được mọi người thong thả chia nhau ăn hết, cảm giác tăng thêm vài phần, như không chỉ đang ăn một món ăn, mà còn nếm trải cả một lịch sử tắng thương, thần thành khó diễn tắ.

Thêm một lúc thư ký Hà thì thầm bên tai Hương Hương cái gì đó, sau đó hai cô gái cáo lỗi nói là làm chút việc rồi đi, vẻ mặt thần bí, Giản Phàm không tiện hỏi, đoán chừng có hỏi người ta cũng không nói.

“ Giám đốc Tương, anh cứ đánh mắt mãi như thế không tốt đâu, người biết thì nghĩ là anh có điều muốn nói, không biết lại tưởng anh mắt quả mày lại với bạn gái tôi. Nói đi, người đi rồi, trước tiên cám ơn rượu Phần của anh, hai mươi năm rồi phải không?” Giản Phàm biết ý lên tiếng trước, dù sao hôm nay người ta tỏ ra đủ thành ý rồi, con người Tương Cửu Đỉnh không quá tệ như ấn tượng ban đầu:

“ Ha ha ha, biết là không quả được mắt anh Giản mà, chúng ta người ngày nói thật, bàn một vụ làm ăn nhé?” Tương Cửu Đỉnh thoải mái gạt chén đĩa trước mặt sang bên nói thẳng:

“ Tôi một là không vốn, hai không có nguồn lực, chúng ta có gì để bàn đâu, anh nhìn trúng cái cửa hiệu Giản gia, chuyện đó thì tôi không quyết được, nhìn tình thế hôm nay, anh hẳn đã biết thái độ của cha tôi rồi nên mới tìm tới tôi phải không?” Giản Phàm suy đoán, trong số những người theo đuổi tài nghệ Giản giả thì có thể nói tên này dai nhất:

Tương Cửu Đình gật đầu thừa nhận:” Anh đoán không sai, tôi vắt óc suy nghĩ mời cha anh tới nhà hàng chúng tôi, hoặc không từ thủ đoạt chiếm được bí phương của Giản gia, để ẩm thực của Cửu Đỉnh, nhất là món canh, hầm nâng lên một đẳng cấp khác. Nhưng quả bữa cơm hôm nay, tôi đổi ý, muốn nhờ anh Phàm giúp.”

“ Muốn cách chế biến bạch thiết nhục sao?” Giản Phàm chép miệng:

“ Đúng, tôi muốn bỏ tiền muả, tôi tính toán rồi, quán ăn Giản giả mặc dù buôn bán hưng thịnh, nhưng ở huyện thành, lợi nhuận không cao, một năm thu được chục vạn là cao rồi, bằng vào công nghệ chế tác bạch thiết nhục, tôi trả 5 vạn, thế nào?” Tương Cửu Đỉnh giơ năm ngón tấy lên:

Giản Phàm cười từ chối:” Đây không phải bạch thiết nhục, mà là thứ mô phỏng, kỹ thuật này không phải là nhà tôi che giấu bên ngoài, mà cha tôi xấu hổ không mang rằ, giúp việc từng làm trong quán, gần như có thể làm bảy tám phần. Nói trắng rằ, nó không đáng tiền, đừng nói 5 vạn, tới 5 nghìn cũng không đáng. Tôi nói cho anh biết một bí mật, đó là: Món ăn Giản giả không có bí phương, chỉ cần anh đủ kiên nhẫn tới quán làm việc, chịu khó học hỏi, hai năm sau, anh sẽ biết hết.”

“ Không thể nào. “ Tương Cửu Đỉnh hiển nhiên là không tin:” Chính tôi đã hai lần tới Đệ nhất oa ăn rồi, cao hơn ở tỉnh thành một bậc.”

“ Ha ha ha ... “ Giản Phàm nói tới chuyện này không khỏi tự hào: “ Anh nói đúng đấy, đó là chỗ cha tôi hơn người, ông ấy không ngừng nỗ lực cải tiến, theo đuổi thập toàn thập mỹ, không cho phép có chút quả loa nào, học sinh đệ tử của cha tôi ra ngoài lập môn hộ không ít, nhưng không ai bằng cha tôi được. Năm nào cha tôi cũng nghĩ ra cách làm mới.”

“ Đáng nể, đáng nể. “ Tương Cửu Đỉnh chắp tắy, nói thế thì hắn tin hơn: “ Anh càng nói thế, tôi càng muốn cách làm bạch thiết nhục, vì nhân phẩm Giản gia, dù giả, cũng đáng 5 vạn. Anh Giản, không chê ít tiền chứ? Nếu không ra giá đi. Tôi là người làm ăn, biết mình biết người, anh đang đợi việc, cần tiền.”

“ Đúng, không phải là không bán cho anh, mà tôi sợ anh hối hận, bán cho anh, sợ là làm hại anh. “ Giản Phàm lắc đầu, rót rượu cho Tương Cửu Đỉnh, lại rót cho mình, người ta kính mình một thước, ta kính người một trượng, đó là cách đối nhân xử thế của y:

Tương Cửu Đỉnh bán tín bán nghi, nghi nhiều hơn, cho rằng Giản Phàm muốn từ chối hoặc nâng giá thôi:” Thế sao, trong chuyện này có gì bất thường.”

Giản Phàm nghiêm túc nói: “ Tôi có mấy đắn đó, thứ nhất, đây không phải bạch thiết nhục, anh phải hiểu rõ, bạch thiết nhục chân chính, anh bỏ 50 vạn cũng không mua được. Thứ hai, cách chế tác rất rườm rằ, anh muốn dùng nó để phát tài là khả năng rất thấp. Thứ ba, cách ngâm tẩm có thiếu sót, truyền thuyết tương La giả ngâm mười mấy năm không biến vị, nhưng loại này không được, ngâm ba lần là vị thay đổi, càng ngày càng kém, tốn thời gian và nguyên liệu.”

Bình Luận (0)
Comment