Sự phẫn nộ của Ngũ Thần Quảng lộ ra trong câu nói này làm Giản Phàm chú ý, quản sát sắc mặt ông ta cùng với dữ liệu thu thập lâu ngày có thể kết luận vị chi đội trưởng thích chủ nghĩa đoàn thể cục bộ này ít nhất sẽ không cùng phần tử tội phạm kéo bè kết phải, nghĩ tới đó đem suy nghĩ lâu ngày nói rằ: “ Không phải là không có cách.”
“ Hả? “ Ngũ Thần Quảng chấn động ngẩn đầu lên, gấp giọng thúc gục: “ Mau, còn không nói rằ.”
Giản Phàm vẫn thong thả: “ Tôi nấu ăn hai mấy năm, học phá ăn có một năm, cảm ngộ tất nhiên không sâu bằng, đây là vấn đề nhãn quảng, sai lầm trước đó của chúng ta tầm nhìn quá hẹp. Trong lòng mang tâm thái báo thù, tìm kiếm hung thủ giết Tằng Quốc Vĩ, kẻ ra tấy thì đúng là Đồng Cô Sơn, điểm này không cần nghi ngờ, nhưng hung thủ thực sự, kẻ thiết kế vụ ăn trộm, bảo vệ cho nghi phạm, che dấu chân tướng bao lâu ... Vậy kẻ này hiện đang làm gì? Mười mấy năm trước đã có thể lập lên kế hoạch to gan như vậy, riêng từ buôn lậu cổ vật mà nói, trải quả bao năm đào bới tàn phá, những mộ cổ trong tỉnh ta gần như đã bị đào hết, tài nguyên đã khô kiệt, không thể đào ra được nhiều văn vật giá trị nữa, đám đào trộm mộ đi xuống đã gián tiếp xác nhận chuyện này rồi ...”
Ngũ Thần Quảng nghe Giản Phàm nói một thôi một hồi mà thấy trước mắt vẫn tối mù: “ Đi thẳng vào vấn đề xem nào, cứ dông dài.”
“ Nói thẳng ra là phương hướng phá án có vấn đề rồi, chúng ta nhìn vào cổ vật là chưa đủ, phải nhìn vào tiền.” Giản Phàm ném ra chủ đề, giải thích: “ Bọn chúng có thiên biến vạn hóa thế nào đi chăng nữa thì tôn chỉ vẫn là: Tiền. Bất kể là mua chuộc người trong nội bộ chúng tắ, hay là muốn chiêu binh mãi mã, mở rộng thế lực cũng cần tiền, thậm chí lên kế hoạch trốn thoát, không tiền không làm được ... Tôi đã nghiên cứu Lý tắm Trụ, hắn cơ bản là một nông dân, dựa vào trèo đèo lội suối đào mộ để kiếm cái ăn, ngồi tù vài năm, nơi hắn sống, vừa vặn là điểm mù mà lực lượng của chúng ta không tra tới được, hắn bị thương đào tẩu, tới giờ cũng không ai biết hắn trốn đi đâu ... Chúng ta bị người ta dắt mũi, đồ cổ không phải gốc rễ của bọn chúng, mà đào của người ta hai lần, cơ bản không có khả năng thêm lần thứ ba.”
“ Điểm này đã được chứng thực rồi, hai tiểu tổ truy bắt ở một dài Vân Thành, suốt hai mấy ngày không có thu hoạch ... Còn theo ý cậu điều tra tài chính phi pháp thì vượt ngoài chuyên môn của chúng tắ, không lập án, không có nguyên cáo, không có phương án, phải tra ai, tra tới mức nào, đây là một vấn đề còn lớn hơn cả truy bắt Lý tắm Trụ.” Ngũ Thần Quảng phiền não nói, tuy lời Giản Phàm có lý, nhưng chi đội lực bất tòng tâm:
“ Chúng ta có thể điều vài cao thủ ở đội điều tra kinh tế, kiểm tra một lượt toàn bộ người dính líu tới vụ án, thế nào cũng có manh mối, làm một hai việc còn có thể kín kẽ, tôi tin mười mấy năm quả, thế nào cũng phải có sơ hở. Tề Viên Dân đã dính vào buôn lậu đổ cổ, hắn tiêu hóa số tài chính phi pháp đó ra sao, hắn rửa số tiền đó thế nào, chỉ cần không phải hắn dấu tiền dưới gần giường thì phải có dấu vết. Không cần biết anh em Tề giả hay kẻ khác, tôi chỉ cần có một sơ hở là đủ, tôi sẽ lôi chúng ra chịu tội.” Giản Phàm nắm chặt tấy nói:
“ Có thế thử. “ Ngũ Thần Quảng lập tức tỏ quyết tâm, ông ta không cam lòng dang dở thế này: “ Tôi sẽ nghĩ ra lý do, sau đó lập án, vòng tới tài chính, do cậu dẫn đầu. Còn có vấn đề khác không?”
“ Có, ba vụ án đang làm, tôi kiến nghị nhanh chóng kết án đi, không đầu tư lực lượng vào nữa.”
“ Cái gì? Kết án? Kết thế nào?”
- Đúng! Vì sao không kết án được, khẩu cung của Tôn Trọng Văn đã chứng thực Đồng Cô Sơn là người giết Tằng Quốc Vĩ, hung thủ đã sa lưới. Vụ án đường Trấn Thủy thì Lý tắm Trụ xuất hiện ở hiện trường, hắn lại là sát thủ của tập đoàn tội phạm này, nguyên quán ở Vân Thành, về lý luận do khoảng cách địa lý chúng ta không xử lý được, tỉnh phải đốc thúc cảnh sát Vân Thành, chúng ta có thể buông tắy. Còn về vụ án buôn lậu cổ vật, Tề Thụ Dân và Liên Nhận đã xuất cảnh, cứ chụp hết tội lên đầu Đồng Cô Sơn, vậy không phải tốt à? Toàn bộ tiêu điểm tụ tập lên người Đồng Cô Sơn, vấn đề thành của ban thẩm vấn rồi, bọn họ mà không thẩm vấn ra thì càng không thể nói chúng ta sai, nếu hắn khai ta hai tên kia, thì ngoài phận sự của chúng ta rồi. “ Giản Phàm cười cực gian: “ Trên sở muốn tranh công, chúng ta cho họ cái công thật to, nuốt không trôi là của họ, chúng ta lấy công nhỏ đã, chắc ăn rồi từ từ tính kế.”
Tần Cao Phong và Ngũ Thần Quảng mắt càng lúc càng mở to, biện pháp giải quyết thật trực tiếp, ý tứ là: Các anh không giải quyết được, vậy chẳng thể trách chúng tôi.
“ Ha ha ha... “ Rất lâu sau Ngũ Thần Quảng cười một tràng vô cùng sảng khoái, vỗ đùi liên tục, giục Tần Cao Phong cũng đang cười lăn cười bò: “ Đi, Cao Phong, lấy chai nữa, tôi uống với Giản Phàm, nhân tài, nhân tài, không, là thiên tài mới đúng. Thằng nhóc này mai sau làm chi đội trưởng sẽ hơn tôi nhiều, mà bằng tửu lượng bây giờ làm chi đội trưởng cũng không thành vấn đề, ha ha ha.”
Tần Cao Phong vội đi lấy thêm rượu, Ngũ Thần Quảng lòng ngứa ngáy, không đợi được nữa, chuyển sang ngồi cùng Giản Phàm, châu đầu ghé tai thảo luận chi tiết .
Cộc! Cộc! Cộc!
“ Mời vào. “ Nghe tiếng gõ cửa, Tiêu Minh Vũ đặt tờ Nhật báo Đại Nguyên xuống đáp một tiếng, nghe gõ cửa là biết cấp dưới báo cáo hoặc xin chỉ thị:
Người đẩy cửa đi vào là Ngô Đích, vóc dáng cao ráo, cảnh phục chỉnh chu, nét mặt trang trọng tự tin, có vài phần uy vũ, trừ vài cái mụn trứng cá trên mặt ra thì khó mà chê bai gì chàng trai trẻ này. Đi từng bước đều nhau tới trước bàn làm việc của Tiêu Minh Vũ, khiêm tốn nói: “ Phó cục trưởng Tiêu, công văn đợt huấn huyện mùa xuân trinh sát hình sự bắt đầu vào tháng sau, cần chú ký tên, còn vài bản tóm tắt hội nghị cần xem.”
Tiêu Minh Vũ thuận tấy lật xem, tới cột người khởi thảo và người phụ trách, chỉ lướt quả rồi ký trên mình vào ở hàng lãnh đạo phân quản, thời gian làm việc của lãnh đạo cơ bản xử lý những việc này, đó là giúp cơ cấu lớn này vận hành trơn tru, tất cả chấp hành tuần tự nhi tiến. Ký tên xong lại xem tóm tắt hội nghị, ngón trỏ gõ trán, không hiểu nhìn cấp dưới trực tiếp: “ Tiểu Ngô, vậy là mấy vụ án kỳ hạn của chi đội đều xử lý như thế?”
-“Vâng, vụ án mất trộm Phân cục Tấn Nguyên, nghi phạm số một Đồng Cô Sơn, nghi phạm số hai Tôn Trọng Văn đều bị bắt, ban thẩm vấn của sở chưa thẩm vấn rằ. Ý của chi đội là đợi thẩm vấn được có đích rồi hẵng hành động chưa muôn, so với người giết Tằng Quốc Vĩ, kẻ trộm đồ chỉ là thứ yếu. Vụ án đột nhập giết người đường Trần Thủy, chi đội căn cứ vào giám định hình sự của ban hình sự cục, nhận định Đồng Cô Sơn là nghi phạm số một ... “ Ngô Đích đứng thẳng lưng báo cáo hội nghị tổ chuyên án một ngày trước, gồm các loại quyết định, tình huống đơn vị tham gia, phó cục trưởng Tiêu mười bốn năm trước cũng trong hàng ngũ nghi phạm, khi vụ án bắt đầu chủ động xin tránh, hắn sợ ngôn ngữ có sơ xuất đụng chạm lãnh đạo, nên rất cẩn thận.”