Có điều Tiêu Minh Vũ không bận tâm, vì Đồng Cô Sơn sa lưới, toàn bộ người có hiềm nghi được rửa sạch, lúc này càng chú trọng nội dung: “ Vụ án buôn lậu cổ vật thì sao?”
“ Vụ án đó có 3 nghi phạm chính, trong đó 2 đã xuất cảnh, chi đội cho rằng, Lý tắm Trụ chỉ là tên áp tải hàng, không cần tốn quá nhiều lực lượng, đã xin ban đối ngoại của sở thông báo cho Interpol, có điều vụ án này chưa đủ phân lượng, tôi nghĩ sẽ bị trả về. “ Ngô Đích giải thích:
Tiêu Minh Vũ ngạc nhiên "ồ" một tiếng, phủi sạch bách mọi thứ thế' này đâu có giống tác phong cố chấp cứng đầu của Ngũ Thần Quảng.
Chỉ nghe lãnh đạo hầm hừ vài tiếng là Ngô Đích hiểu ý ngay, đón ý lãnh đạo nói: “ Chi đội xử lý như thế cũng có cái lý nhất định, dù sao đã bắt được hai vụ án buôn lậu lớn, bắt được nghi phạm chính của vụ án Phân cục Tấn Nguyên, tìm được cảnh sát mất tích bao năm, chuyện này trên tỉnh cũng chấp thuận, chủ nhiệm Hạ cực lực ủng hộ chi đội ... Ba vụ án lớn lọt lưới mấy nghi phạm, trừ buôn lậu không phát hiện ra trọng tội, trong khi đồ đã thu về tắy, kết án sớm còn thỉnh công, dây dưa mệt người chẳng biết thu hoạch được gì.”
“ Ha ha ha, đúng là hồ ly già.” Tiêu Minh Vũ ném bản tóm tắt hội nghị sang bên, lòng yên tâm hẳn: “ Thế là gánh nặng ném lên cho tỉnh và bản thẩm vấn rồi, thẩm vấn ra thì bọn họ bắt người, không thẩm vấn ra vấn đề, chẳng ai trách được ông ta ... Ha ha, cái tính thẳng như ruột ngựa của Lão Ngũ, giờ cũng học cách vòng vo.”
Ngô Đích cũng cười phụ họa với lãnh đạo, tự cho rằng nếu là mình cũng làm như vậy, không có tin tức chính xác, truy bắt chỉ là mò kim đáy biển, làm nhiều mà công chả là bao, được không bằng mất.
Tiêu Minh Vũ trả lại công văn đã ký cho Ngô Đích, thuận miệng hỏi: “ Giản Phàm của chi đội đã tới báo danh chưa?”
“ Dạ, chưa ạ, chi đội trưởng Ngũ hôm quả gọi điện thoại tới, ông ấy nói, người này tự ý nổ súng ở Thịnh Đường, vấn đề chưa tra rõ, không tiện điều động, hơn nữa ...”
“ Hơn nữa làm sao?”
“ Giản Phàm đã bị phái tới đại đội bốn rồi.”
Tiêu Minh Vũ bất ngờ lắm: “ Cái gì? Đại đội bốn? Nơi đó chẳng phải là ngoại ô à?”
“ Vâng ... Tôi cũng thấy chi đội trưởng Ngũ làm thế hình như có chút chèn ép công thần, chẳng những giữ lại báo cáo thỉnh công, giờ lại ném người ra ngoại thành, chuyện này ... Bây giờ ở dưới có lời đồn, Giản Phàm chọc giận chi đội trưởng thành ra cơ sự này ... “ Ngô Đích biết hai vị lãnh đạo này có xung đột, không ngại nói xấu một bên:
Tiêu Minh Vũ lại gõ tấy lên trán, đó là động tác thói quen của ông ta mỗi khi có vấn đề cần suy nghĩ, hồi lâu vẫn không thể đưa ra quyết định, nhìn cấp dưới: “ Tiểu Ngô, cậu thấy Giản Phàm thế nào, hãy nói từ góc độ chuyên nghiệp.”
Chẳng lẽ phó cục Tiêu nhìn trúng muốn bồi dưỡng Giản Phàm? Ngô Đích cẩn thận đáp: “ Tôi xem hồ sơ của cậu ấy, nếu nói tới trình độ nghiệp vụ thì không ra sao, làm hiệp cảnh nửa năm, tham giả huấn luyện ba tháng, nghiệp vụ chuyên ngành cảnh sát có hạng mục nào không phải học từ 3 tới 5 năm? Có điều tư duy thiên mã hành không, vừa vặn thích hợp trong thực tế phá án, từ điểm này mà nói, nếu làm công việc bình thường, cậu ta chưa chắc làm tốt hơn người khác, khi gặp phải bế tắc thì loại suy nghĩ khác biệt ấy có thể tìm ra đường lối, rất thích hợp công tác cơ sở thiên biến vạn hóa. Tôi tìm hiểu kỹ quá trình điều tra của cậu ấy, cả Tiết Kiến Đình lẫn Tôn Trọng Văn đều bị cậu ta tìm ra trong vạn người, trước kia chưa từng có tiền lệ thành công như thế ... Tôi cũng không thể nói chính xác được khả năng của cậu tắ, nhưng hiện trong các đội hình cảnh, tiếng tăm cậu ta rất lớn, có người đặt biệt hiệu là ‘vuả kỳ án’, được rất nhiều người hưởng ứng.”
Vì chưa rõ ý lãnh đạo, cho nên đánh giá của Ngô Đích là tương đối công tâm, bị một người không chuyên áp đảo, cảm thấy khó mở miệng, nhìn thấy lãnh đạo động lòng, còn nghĩ lãnh đạo nảy lòng mến tài, Ngô Đích lại thuận nước đẩy thuyền: “ Hay là để tôi thúc giục chi đội trưởng Ngũ, kho thông tin tội phạm cần người như vậy.”
“ Bỏ đi. “ Bất ngờ Tiêu Minh Vũ lại xuả tắy: “ Hạt giống tốt nên để va vấp nhiều mới thành tài, hơn nữa chúng ta cưỡng ép điều động cũng không thích hợp.”
“Vâng tôi biết rồi.”
Phẩy tấy đuổi Ngô Đích lui, Tiêu Minh Vũ nhấc điện thoại lên, nghĩ rất lâu rồi không gọi, tiếp tục xem báo, lần này thì nhẹ nhõm rồi, lật xem mấy tin tức giới giải trí, chuyện vừa xong giống như bao nhiêu công văn nhũng nhiếu khác, nhanh chóng ném ra sau đầu.
Tựa hồ chẳng ngạc nhiên về biểu hiện của Ngũ Thần Quảng, còn đối với Giản Phàm bị đi đầy tới đội bốn, cũng chẳng thương hại, vụ án đó coi như đóng lại, bị điều khỏi đội trọng án là xong rồi, không còn là mối uy hiếp nữa, coi như hết giá trị.
Ngô Đích ra ngoài, mày nhíu chặt, phó cục trưởng không thể vô duyên vô cớ nhắc tới cảnh sát không cấp bậc không quyền lực như thế, đang suy nghĩ chợt thấy bóng dáng xinh đẹp của Dương Hồng Hạnh đang ôm tài liệu trước ngực đi ở hành lang tầng 4, tóc đuôi ngựa tung tăng, không biết có chuyện gì vui, đó là cô gái hắn theo đuổi rất lâu rồi, gần đây mới có chút tiến triển, ít nhất gặp nhau có nói có cười chứ không xâ cách lạnh nhạt như trước, làm Ngô Đích thấy mình sắp tới đích rồi, tức thì ném Giản Phàm ra sau đầu, vội vàng chạy xuống lầu ...
Dù sao thì Giản Phàm sớm muộn cũng bị lãng quên thôi, đại đội bốn là nơi đi đầy mà.
Hắn nghĩ thế chẳng sai, nếu như ai đích thân tới xem vị trí đội bốn thì hai chữ "đi đầy" này thật chính xác.
Nằm ở phía bắc nhà máy bột mỳ, nhà máy dụng cụ nhà bếp, phía nam là xưởng xe móc, xưởng nhôm, phía tây là đường quốc lộ, đi xe về phía đông mười mấy phút mới tới trung tâm thành phố. Một nửa khu Bành Tây thuộc địa phận đại đội bốn, một nửa thuộc khu thành phố mới. Đại đội bốn kề sát với chung cư nhân viên nhà máy bột mỳ, nếu nhà ai ở thành phố mà làm việc ở nơi này, mỗi ngày phải đi vài chục km, ngồi xe bus có khi mất cả tiếng, không phải đi đầy thì là cái gì?
Khu nhà đơn sơ, cửa sắt, biểu tượng "công an nhân dân" ở đỉnh, bên cạnh là biển "đại đội điều tra hình sự số bốn", sân láng xi măng, đỗ mấy chiếc xe Trường An, Xương Hà, toàn là xe mà đại đội khác thay mới đào thải rằ. Cái nơi mà tội phạm cũng chẳng ghé thăm, đương nhiên không được phân phối thứ gì tử tế. Giống các đại đội khác, tầng một làm việc kiêm giam giữ, tầng hai toàn bộ là văn phòng, tầng ba một nửa là phòng ở, một nửa là phòng làm việc, hơn 20 hình cảnh ở đội bốn, gần như đều độc thân.
Hôm nay có chút đặc biệt, gác cổng tiếp đãi một nữ cảnh sát tới từ cục, cho dù mặc cảnh phục cũng không thay đổi tính thích cái đẹp, cảnh phục vừa vặn rõ ràng được sửa sang lại, vòng eo rất hẹp, dưới mũ là mái tóc dợn sóng, đăng ký xong, hỏi vị trí. Ở tầng hai, không biết là văn phòng nào có người đột nhiên phát hiện ra kỳ tích, huýt sáo khe khẽ gọi vài đồng đội, vươn dài cổ nhìn chảy nước dãi, bệnh chung của nam nhân, không liên quản tới nghề nghiệp.
Thông cảm thôi, nhớ năm xưa đội 4 chỉ có một nữ cảnh sát là Thời Kế Hồng to gấp đôi người thường, còn thuộc cấp bậc bác dì rồi, giờ nhìn thấy một hoa khôi cảnh sát điểm tuyệt đối là phải trên 80 như thế, đám anh em độc thân sao chẳng chết thèm.