Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 617 - Chương 150: Có Thiếu Xót Từ Từ Bù Đắp.(2)

Hắc Oa Chương 150: Có thiếu xót từ từ bù đắp.(2)

Tiếng huýt sáo vang lên, nữ cảnh sát tức thì ngẩng đầu lên, mấy chàng cảnh sát thất kinh, vội nhìn sang hướng khác, không ngờ nữ cảnh sát còn phóng khoáng hơn họ, giọng lanh lảnh hỏi: “ Soái ca, tổ chuyên án kiến trúc Hải Phong ở đâu?”

Bốn hình cảnh đồng loạt chỉ phương hướng, nữ cảnh sát nhoẻn miệng cười duyên dáng, tội nghiệp đám độc thân thiếu hơi nữ nhân tức thì bị sét đánh, không còn biết đông tấy nam bác đâu nữa, mắt cứ hau háu nhìn nữ cảnh sát lên lầu. Có điều lòng ghen tỵ, anh em thành phố sướng, có bạn gái chết người thế' này.

Đi thẳng lên tầng ba, gõ cửa cộc cộc, Trương Kiệt mở cửa thấy mỹ nữ thì ngẩn người: “ Tìm ai?”

“ Tôi tới báo danh.”

“ A, chi đội điều tra kinh tế tới phải không, mời.”

Nghe câu này, Trương Kiệt mừng rỡ, chi đội trưởng thật hiểu tâm tư cấp dưới, điều một mỹ nữ tới rồi, vội vàng mời vào trong. Nữ cảnh sát có chút ngạc nhiên, sau bàn có một người, bị đống tài liệu, bản biểu che khuất, không nhìn rõ là ai, cô đi tới vài bước, kính lễ nói to: “ Báo cáo cảnh đốc cấp ba Tần Thục Vân của chi đội điều tra kinh tế tới tổ chuyên án báo cáo.”

Hồi lâu không ai đáp, nữ cảnh sát lặp lại lần nữa mới thấy cái đầu kia ngẩng lên, kéo theo một tên nữa đang ở bên bảng xoay người lại, cùng nhe răng cười nhìn khuôn mặt kinh ngạc của cô.

“ Giản Phàm! Tiêu Thành Cương ... Á, tôi nói mà, sao lại chỉ đích danh mình, té ra hai người là lãnh đạo à? “ Tần Thục Vân mừng rỡ chỉ hai cái đầu reo lên, khi ở cơ sở huấn luyện bọn họ vốn đã thân thiết rồi, giờ gặp lại càng thấy gần gũi:

Tiêu Thành Cương ưỡn ngực đứng như thần gác cửa:” Anh ấy mới là tổ trưởng, tôi là lái xe.”

“ Thế à? ... Ê này, Giản Phàm! Em hỏi anh chuyện này, vụ án treo mười mấy năm do anh phá phải không ... Oa, ngầu chết đi, sao hồi học tập không nhìn ra anh là thần thám? Giờ trong chi đội kinh tế, em nói là bạn học của anh cũng vẻ vang ... Mà phải, vì sao mọi người bị ném tới đội bốn?” Tần Thục Vân cao hứng lắm ríu rít hỏi một tràng, má hồng lên đầy kích động:

Trương Kiệt rớt mắt kính, làm sao cứ mỹ nữ là lại có "gian díu" với Giản Phàm vậy, cô gái tên Tần Thục Vân này quá khích lắm rồi, mặt áp tới suýt chạm mặt Giản Phàm luôn.

“ Kỷ luật của tổ chuyên án, không được tùy tiện hỏi. “ Giản Phàm híp mắt cười, một câu trả lời được đáp lại bằng cái lườm cháy mày:

Bên kia Tiêu Thành Cương niềm nở đi pha nước, Trương Kiệt đứng đó không biết làm gì, vội lấy ghế của mình mời Tần Thục Vân ngồi.

Câu chuyện cũng không có gì phức tạp, vụ án này đồng thời liên quản tới hình sự lẫn kinh tế, chi đội hình sự và chi đội kinh tế liên hợp phá án, bênh này rút ra ba người Giản Phàm, còn bên chi đội kinh tế theo yêu cầu của Ngũ Thần Quảng, vẻn vẹn phái Tần Thục Vân nhập đội một năm tới rèn luyện. Người khác đã đành, chứ Tần Thục Vân không tha người, cô nhìn cảnh phục của cả ba, đắc ý chỉ vai mình: “ Chúng ta ai chỉ huy ai, nhìn kỹ đi, em đã vinh quảng thăng lên cảnh đốc cấp 3, ba người cao nhất mời là cảnh viên cấp một ... Á, Giản Phàm, Thành Cương, một năm rồi sao hai người vẫn là cảnh viên cấp 3?”

Nói tới chuyện này làm Giản Phàm hơi mất mặt, chuyện định cấp cuối năm vì sự kiện Thịnh Đường gác lại, còn bên kỹ thuật chuyên nghiệp như kinh tế khảo sát xứng chức tất nhiên dễ hơn hẳn đám lăn lộn thực địa bọn họ. Giản Phàm tự có cách giải quyết, vỗ bàn giở giọng vô lại: “ Nơi này khác, ai cảnh hàm thấp nhất làm lãnh đạo, cảnh hàm cao nhất bị chỉ huy ... Em không tin thì hỏi vị cảnh viên cấp 1 kia.”

Trương Kiệt gật đầu xác nhận, Tần Thục Vân bĩu môi tỏ vẻ không tin, vừa mới than phiền nơi này quá xâ, Giản Phàm đưa tấy cắt ngang: “ Thục Vân, em yên tâm, có bổ trợ, hơn nữa, nếu em tự lái xe, anh lo tiền xăng, nếu em không lái, anh lo đưa đón ... Hai người, ai phụ trách đưa đón Thục Vân nào?”

“ Tôi tôi tôi ...”

Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt đua nhau giơ tấy làm Tần Thục Vân che miệng cười ngất, Giản Phàm vỗ bàn chỉ tấy giáo huấn: “ Không khá lên được, mỹ nữ chỉ có một, không biết bên chi đội kinh tế bao nhiêu người nhòm ngó rồi, không tới lượt hai người đâu. Được rồi, luân phiên an bài ... Thục Vân, em trọng điểm đề phòng cái thằng đen đen nhé, anh không đảm bảo an toàn nhân thân cho em đâu đấy.”

Bốn người cười nói vang vọng cả phòng, chỉ vài câu thôi ngày Trương Kiệt cũng có thể trò chuyện với Tần Thục Vân rồi, nói tới vụ án, lại nhìn một đống loại sách, tài liệu kinh tế trên bàn, Tần Thục Vân nói: “ Các anh lâm trận mới mài gươm à, giờ học tập thì ích gì, tội phạm kinh tế trí tuệ cao hơn tội phạm hình sự nhiều, có kẻ phạm tội cả đời không nắm được thóp.”

Câu này nói trúng điểm mấu chốt rồi, ba người Giản Phàm đã tới đây bốn ngày, càng đọc càng thấy đau đầu, chẳng sáng ra là bao, Tiêu Thành Cương chép miệng giải thích: “ Chị Thục Vân, bọn em đều là người cầm súng, làm mấy việc này không được, đều là sách học tập của Oa cả đấy.”

“ Dù Oa cả cậu cũng chẳng hiểu.” Trương Kiệt lại bắt đầu đố kỵ rồi, chuyên môn của hắn là hạ thấp Giản Phàm trước mặt mỹ nữ:

“ Đừng có bôi xấu Oa ca, ít nhất Oa cả đọc được hết, chúng ta đến đọc cũng chẳng nổi.” Tiêu Thành Cương giúp đỡ:

Cơ mà Tần Thục Vân càng nghe mặt càng đau khổ, thuận tấy cầm một cuốn sổ lên: “ Không phải chứ, ba người không hiểu sổ sách thì tra án thế nào? Chẳng lẽ một mình em làm?”

Giản Phàm thở dài khẩn cầu: “ Trương Kiệt học trường cảnh sát, Thành Cương học trường võ, họ chịu chết rồi, anh thì đại học hạng ba, hay dở còn hiểu chút lãi suất, khấu hao, hai bọn họ thì con số nhiều hơn tiền lương bản thân một chút còn chẳng tính nổi, bọn anh cũng không còn cách nào, phải không?”

Một thì nài nỉ, hai thì đần mặt, Tần Thục Vân biết gặp phải ba tên mù tài vụ rồi, tổ bốn người thì ba vô dụng, càng nghĩ cô càng thấy tương lai tăm tối, Giải Phàm phải hết sức nịnh bợ Thế là báo danh không lâu Tần Thục Vân ngồi ở chính giữa văn phòng, mở một lớp bổ túc tri thức, giải thích kiến thức cơ bản thế nào là tội rửa tiền, thế nào là lừa đảo khoản vay, bằng chứng lừa gạt, nói từ khi mặt trời lên tới khi mặt trời lặn.

Tới gần giờ tắn ca, Giản Phàm an bài Tiêu Thành Cương đưa Tần Thục Vân về cho biết nhà, để tiện ngày khác đưa đón làm việc, hai người đó đi rồi, Giản Phàm xuống lấu thì Trương Kiệt gọi lại: “ Cùng đi không?”

“ Thôi, anh lái xe về đi.”

“ Còn cậu thì sao?”

“ Tôi mua xe mới rồi.”

“ Đúng không thế, vãi vậy sao?” Trương Kiệt không tin, nhìn quảnh sân trừ mấy cái xe cảnh sát thì có thấy xe nào nữa đâu, chiếc việt dã sớm bị Tiêu Thành Cương lái đi rồi, còn chiếc SUV của đội trọng án chẳng biết đội trưởng khi nào không vui đối về:

Giản Phàm chỉ tắy: “ Cái kia kìa, hàng hiệu hẳn hoi, hiệu Giant đấy.”

Trương Kiệt trố mắt nhìn cái xe đạp tróc sơn dựa bên cửa, cái xe nát tới như xe tắng vật bị vứt đi mà đội tích thu, vỗ vai Giản Phàm cười ra nước mắt: “ Hàng hiệu, công nhận là hàng hiệu, ngầu, đúng là ngầu lắm, cậu là số một rồi ... Ha ha ha, Giản Phàm, cậu làm cái trò gì thế hả, đâu phải không có xe mà phải giả nghèo giả khổ thế này?”

Bình Luận (0)
Comment