“ Phương thức sinh hoạt hiện đại làm con người ta thiếu rèn luyện, từ nơi này đạp xe về tốn nửa tiếng, vừa vặn bù đắp lại, anh không thấy bụng Tiêu Thành Cương có mỡ rồi à, vì ngồi xe quá nhiều đấy ... Tôi vừa rèn luyện lại tiết kiệm tiền, sao không làm?” Giản Phàm vừa nói vừa vẫy tấy chào hỏi mấy đồng đội mới quen:
“ Phục rồi, tôi phục thật rồi, thế' cậu thong thả mà đạp xe nhé, tôi về nhà đây.” Trương Kiệt đến cạn lời, lý luận thì nghe rất đúng, nhưng mà Giản Phàm nói ra nó sai sai thế nào ấy, chỉ là hắn không cãi nổi:
“ Khoan, ra ngoài nói chuyện. “ Giản Phàm nói một câu hết sức thần bí rồi đi ra lấy xe đạp đạp đi:
Trương Kiệt lái xe rời đội bốn, Giản Phàm đợi ở bên đường, xe tới nơi, Giản Phàm bỏ xe đạp, lên ghế phụ lại, vặn chìa kia tắt máy đi, nghiêm mặt nói: “ Trương Kiệt, tôi từ Ô Long về đã 5 ngày rồi, có một câu tôi không thể không nhắc anh.”
“ Nói đi.”
“ Trong quãng thời gian tôi không có nhà, anh có liên hệ với Lý Uy và Nguyên Nghị Minh không? “ Giản Phàm đột ngột tung ra một quả lựu đạn:
Trương Kiệt giật mình, ngạc nhiên nhìn Giản Phàm một lúc, lặng lẽ gật đầu.
Giản Phàm mặt khó coi truy hỏi:” Họ cho anh cái gì?”
Trương Kiệt quảy mặt đi, không muốn nói, Giản Phàm bóp cằm hắn quảy lại, chỉ mặt nói như giáo huấn trẻ con: “ yên tâm, tôi không trong sạch gì hơn anh đâu, mấy lời đồn trong chi đội chắc anh nghe cả rồi, tôi không tố cáo anh, nhưng anh phải nói thật cho tôi biết.”
“ Con mẹ nó, cái này mà cậu cũng biết à? Lừa tôi phải không?”
“ Anh mà cần phải lừa à, nhìn anh tới đội bốn mà thản nhiên như thế, không lải nhải cau có là đủ thấy không bình thường rồi.”
“ Không phải tôi không bình thường, mà là cậu không bình thường, từ khi tôi theo cậu, chuyện tốt cứ tự mò tới cửa, không thể trách tôi. Tôi nói rõ cho cậu vậy, mùng 3 Tết vừa đi làm thì Nguyên Nghị Minh tới tìm tôi, nhà ở tiểu khu Liên Hoa, họ để cho tôi với giá nội bộ, 70% giá thị trường, tôi không lấy.” Trương Kiệt không mập mờ nữa, thú nhận:
“ Sao không lấy? “ Giản Phàm không tin tên này thanh cao như vậy:
“ Ngốc mới lấy, 70% cũng hơn 30 vạn, tôi lấy đâu ra mà muả, nói ra chẳng sợ cậu cười, họ mà đưa tiền mặt thì tôi đã nhận. “ Trương Kiệt khịt mũi thú nhận:
“ Thế là tốt, đừng để lại sơ hở đến lúc tình ngày lý gian, trăm miệng cãi cũng không xong, thế thôi, anh về đi. “ Giản Phàm mở cửa xe định xuống:
Trương Kiệt đưa tấy kéo lại: “ Cậu nói rõ ràng đi, ý gì đấy hả? Người ta đâu bảo tôi làm gì, cần thần thần bí bí thế là sao?”
“ Nói thế này đi, có lột sạch anh ra tính cả da lẫn xương có đáng giá để được hưởng ưu đãi không? Không, đúng không? Lại nói một vấn đề nữa, ở trong đội thì anh chẳng có cái thân phận địa vị gì cả, Lý Uy, Nghiêm Nghị Minh vì sao lôi kéo anh? Một vấn đề nữa, mấy vụ án của chúng ta có muôn vàn mối liên hệ với Lý Uy, chẳng may ông ta thực sự có vấn đề, lúc đó anh lún vào rồi thì phải làm sao? Đừng để đến lúc cắn câu rồi, muốn làm gái cũng không ai chơi, muốn trinh tiết chẳng ai tin thì khổ đấy. “ Giản Phàm không nói nhiều nữa, nhảy xuống xe:
Trương Kiệt mất hết hồn vía: “ Này, sao cậu biết, tôi lấy mấy thẻ mua hàng, có tính không?”
“ Cái đó thì không sao, ăn uống nhận chút tiền bẩn, không ai tra anh, nói trước, nếu tin tức lộ ra từ miệng anh, đừng trách tôi không nể mặt anh em.”
Giản Phàm ngồi lên xe đạp, mình vô nguyên tắc, trong tổ còn có kẻ thiếu nguyên tắc hơn mình, lại không tỉnh táo, không thể không cảnh cáo, xem ra khá hiệu quả, mãi lâu sau mới thấy hắn lái xe đi quả.
Lại một ngày nữa trôi quả, Giản Phàm thong thả đạp xe tới đại học thành phố, thăm lão tắm ở quán cơm học phủ, ăn chực được một bữa, một tiếng sau mới về tới tiểu khu Bình An. Xem ra mình đúng là kém hơn trước rồi, chỉ đi có thế mà người đã lấm tấm mồ hôi, tấy chân trong gió lạnh có cảm giác nóng lên, về tắm nước nóng, xem TV sau đó ngủ một giấc cũng là loại hưởng thụ. Giản Phàm muốn nhân chuyện này khôi phục lại cuộc sống bình tĩnh yên ổn.
Khi tới cổng tiểu khu thì trời đã tối, vẫy tấy chào bác gái Việt Nam ở siêu thị nhỏ gần cổng, được bác cho ít rằu thơm tự trồng. Giản Phàm từ Ô Long về chi đội, ngày hôm sau đã tới đại đội bốn, đại bộ phận còn chúa biết y đã về, Giản Phàm không liên lạc với ai hết, gửi xe đạp, vừa mới tới gần khu nhà thì đột nhiên đèn pha chiếu sáng, tiếp đó là tiếng gầm của động cơ xe.
Giản Phàm theo bản năng lộn người sang bên, tấy đưa vào áo rút súng, không xong, không có súng, không nghĩ gì hết chạy luôn, thoáng cái mất bóng.
Cửa xe mở rằ, Tằng Nam rối rít thò đầu gọi: “ Đừng chạy, tôi đây mà, Tằng Nam đây, đừng chạy.”
Chỉ tích tắc đã không thấy người nữa, Tằng Nam dở khóc dở cười, chạy tới chỗ rẽ ra sức gọi vẫn không thấy ai, hậm hực dậm chân mắng đồ nhát gan, hậm hực quảy về, vừa tới bên xe có bóng đen xông ra "đứng im", làm Tằng Nam nhảy ra sau, nhìn một cái, không phải vị vừa chạy thì là ai?
“ Chạy cái gì mà nhanh thế hả? Tôi chưa lên tiếng anh đã chạy rồi.” Tằng Nam dậm chân trách:
“ Cô điên à? Không biết thần kinh tôi có vấn đề à, may mà tôi không mang súng, sau này đừng đùa kiểu ấy, trời tối như thế tôi biết là ai? Lõ bắn cho cô một phát thì sao? “ Giản Phàm từ trong bóng tối xuất hiện, gần đây thần kinh đúng là quá mẫn cảm:
“ Ăn cơm chưa?”
“ Ăn rồi.”
Tăng Nam đóng cửa xe lại, vẫy tắy: “ Vậy đi thôi, tới nhà anh, tôi có chuyện muốn nói.”
Giản Phàm nghi ngờ:” Có chuyện gì cô nói đi, sao phải lên nhà tôi?”
“ Hả, anh bảo tôi cứ đứng thế này mà nói à? “ Tằng Nam đứng bên xe trách:
“ Cô có nằm nói, tôi cũng không có tâm tình mà nghe đâu.”
Tằng Nam biết cãi nhau thì mình không phải đối thủ của Giản Phàm, không thèm đâu khẩu với y nữa, bấm chìa khóa mở xe, lẩm bẩm: “ Chó cắn Lữ Đồng Tân, không biết người tốt, biết thế đã chẳng nói tốt cho anh ở chỗ chị Tương, không muốn nghe chứ gì, vậy thì thôi, tôi chẳng thèm nói, bái bai.”
Nói xong vặn khóa, xe "rồ" một tiếng phòng đi, không nghe thấy gì, liền lúi lại, nhìn quả gương xe Giản Phàm vẫn đứng ngây ra bên đường, không cam lòng nói: “ Không muốn nghe thật à, bây giờ nghe tôi còn kịp.”
Chỉ thấy Giản Phàm đi tới nhìn quả cửa sổ vẫy tắy, Tằng Nam vừa mới đắc ý thì nghe thấy: “ Bái bai.”
Tằng Nam ngớ người, còn Giản Phàm thì đã quảy đi bước vào tòa nhà không quảy lại, làm cô cuống lên, đẩy cửa sẽ, nện giày cao gót cành cạch đuổi theo.
Tính cách của Tằng Nam không ngại ngùng như mấy cô gái bình thường, ít nhất với Giản Phàm thì cô không có gì phải ngại, đuổi thẳng tới nhà Giản Phàm, y vừa mở cửa là chen quả, thản nhiên đi vào, còn giống chủ nhà hơn người tắ.
Nhà thì vẫn là nhà, nhưng đã lâu không có người ở, thiếu hơn người, đồ đạc không có gì thay đổi, phòng khách vẫn trống không như thế, chỉ có mỗi cái bàn ăn lẻ loi bên cạnh bếp.
Vắng vẻ, cô độc.
Giản Phàm đi thẳng vào bếp vặn vòi nước, Tằng Nam ngồi bên bàn ăn, chẳng phải muốn ngồi đây mà không còn chỗ nào khác đề ngồi, lên tiếng hỏi: “ Giản Phàm, tôi không tin anh quên được chị Tương, hôm nay tôi làm ống chuyển lời lần nữa ... Hai người rõ ràng đều nhớ nhau chết thôi, bề ngoài lại tỏ ra chẳng có chuyện gì, cần gì phải thế chứ?”