“ Ài ... “ Giản Phàm thở dài thò đầu rằ, nhìn Tằng Nam đã thay đổi phong cách ăn mặc, không còn quyến rũ gợi cảm như trước, khẽ thở dài: “ Tôi hiểu chị ấy hơn cô, mặc dù chị ấy bề ngoài rất hiền hòa, nhưng một khi đã xung đột rồi, chị ấy không dễ từ bò nguyên tắc đâu ... Đừng lôi chị ấy rằ, cô mỗi lần có chuyện muốn nói đều dùng chị ấy làm cớ thì có.
“ Nhất định ép tôi phải nói ra mục đích khác à? “ Tằng Nam tung ra chiêu sát thủ: “ Tôi đang hỏi anh đấy, năm ngoái làm sao vậy, sao lại đi gây sự với mẹ chị ấy, năm ngoái thấy tâm tình anh không tốt, tôi cũng có chuyện nên không hỏi ... Thời gian dài như vậy còn chưa bình tâm lại à?”
“ Chị ấy không nói với cô à?”
“ Không, chỉ nói là anh cãi nhau với mẹ chị ấy, mẹ chị ấy giận lắm, này, vì sao chứ, có phải là vì nhà họ chê anh nghèo không?” Tằng Nam tò mò:
“ Còn nghiêm trọng hơn cả nghèo.”
“ Rốt cuộc là gì? Anh thế nào cũng phải tìm người để nói chứ, chẳng lẽ chấm dứt như vậy ... Tôi nói rõ với anh, giờ cứ nhắc tới tên anh trước mặt chị Tương là chị ấy không thích, hôm trước gặp chị ấy, vừa quảnh co định nhắc là chị ấy chặn họng. Làm tôi chẳng biết làm sao, nói đi, không chừng tôi giúp được đấy.” Tằng Nam tỏ vẻ tri âm tri kỷ:
Giản Phàm quản sát Tằng Nam, có lẽ trải quả bi thương kia, con người cũng đã thoáng đạt hơn, trang điểm nhẹ, thanh nhã không mất vẻ xinh đẹp, nhìn có vẻ như thành tâm muốn giúp mình thật, nhưng e càng giúp càng hỏng mà thôi:” Tôi một không tiền, hai không quyền, ba không giáo dưỡng, bốn không có cha mẹ giàu sang, chỉ còn lại một chút tôn nghiêm mà thôi, nhưng bị người ta mang tôn nghiêm ra dẫm đạp sỉ nhục, chê tôi nghèo, chê tôi văn hóa thấp, chê tôi xuất thân không tốt cũng đành đi, nhưng chụp lên đầu tôi cái mũ cảnh sát bẩn ... Coi như thằng thừng đuổi tôi ra khỏi cửa, nếu là cô, cô làm sao? Khóc lóc van xin hay quỳ không đứng dậy?”
Tằng Nam nhíu mày, nếu thế quá đáng mất rồi, hơi do dự: “ Liệu anh có quá chủ quản quá suy diễn không? Nói không chừng người ta không có ý đố, anh tự tôn quá lớn.”
“ Tôi học hành không ra sao, nhưng nhìn người không tệ. Chuyện này quá rõ, có cãi nhau hay không thì bà ta đều đuổi tôi đi thôi, bà ta sớm điều tra tôi rồi, hoàn toàn không cho tôi cơ hội nào. Khi nói chuyện còn đuổi chị ấy ra ngoài, rõ ràng bà ta có ý đồ từ trước, tránh chị ấy can thiệp, tôi biết bà ta cố ý khiêu khích thôi tức giận, bà ta thành công rồi. Cô đừng trừng mắt, ví như hôm nay tôi nhìn ra cô tìm tôi có “chuyện chứ không phải tới nghe tôi than thở, cũng không phải để tới giúp tôi.” Giản Phàm buồn chán nhìn xuống bếp, đợi nước sôi, nếu chỉ là hiểu lầm thì y nhịn, nhưng người ta cố tình, y nỗ lực cũng vô ích:
Tằng Nam không nói, chỉ nhìn Giản Phàm từ trên xuống dưới, dụng ý bất minh.
Giản Phàm từ bếp quảy đầu lại, cảnh cáo: “ Ánh mắt kiểu gì đấy, đừng có giở trò nhé, hai chúng ta không ai nợ ai gì hết, không có chuyện gì thì ngồi đó, có chuyện thì đừng mở miệng.”
Tằng Nam chỉ mặt Giản Phàm đột nhiên chẳng hiểu nghĩ ra cái gì mà cười lăn cười bò: “ Sợ rồi chứ gì ... Ha ha ha, sợ tôi đòi lại cuốn cổ phổ phải không? Đừng tưởng mỗi anh đọc được ý nghĩ người khác.”
“ Không đòi được đâu. “ Giản Phàm giở giọng vô lại chỉ đầu: “ Đốt rồi, đều cất ở đây, trừ khi cô có thể cắt mang đi.”
“ Càng nói càng mất tư cách, anh coi là bảo bối, ở trong tấy tôi thì mãi mãi chỉ là giấy lộn ... Được, vào chuyện chính, nhìn tôi đây.” Tằng Nam lôi kéo sự chú ý của Giản Phàm, khẽ cắn môi, thần thần bí bí: “ Tôi thực sự có việc, hơn nữa còn là giúp người khác đạt thành ước vọng, tôi có thể tác hợp cho hai người ... Có muốn nghe không?”
“ Nghe, ai bảo không muốn nghe? Lừa đảo bịp bợp thì tôi là chuyên gia, tôi còn hết cách, cô có cách gì chứ? “ Giản Phàm lòng hồi hộp, có điều vẫn không tin lắm:
Tằng Nam nhìn Giản Phàm không còn vờ vịt được nữa thì cười thầm, xòe bái: “ Biện pháp là, biến anh thành người giàu, còn là giàu lên tức khắc.”
“ Xì, trêu tôi à, cô còn chẳng phải là phú bà, thì làm sao biến tôi thành phú ông được, còn ngày tức khắc, thôi chẳng bằng nói thẳng, cô cho tôi bao nhiêu tiền? “ Giàu thì ai chả muốn, nhưng Giản Phàm không cho rằng Tằng Nam có cái năng lực ấy:
“ Xì, anh chỉ nghĩ được có thế thôi à, ý tôi thế này ...” Tằng Nam lên mặt chỉ bảo: “ Anh không định làm cảnh sát nghèo cả đời chứ, chú Lý nói, anh từ chức cho rồi, tới Uy Thịnh làm địa ốc, với cái bụng đầy mưu mô của anh, không kém gì gian thương, riêng chuyện tiểu khu Liên Hoa đã giúp Uy Thịnh kiếm vài nghìn vạn ... Hoặc nếu không muốn cúi mình trước người khác, giờ anh có cuốn cổ phổ, chú Lý đầu tư cho anh, không mở được khách sạn như Cửu Đỉnh, mà nhà hàng tầm trung không thành vấn đề. Chú Lý nói, anh giúp chú ấy hoàn thành một tâm nguyện, chú ấy giúp anh hoàn thành một tâm nguyện. Đấy, chỉ thế thôi, được hay không chỉ cần một câu nói, chớp mắt anh biến thành hàng ngũ người giàu, Thân Ngưng Sương có mấy con gái cũng sẵn sàng gả cho anh. Thế nào, anh toại nguyện rồi, phải cám ơn tôi nhé.”
“ Tụt quần đánh rắm.” Giản Phàm ngáp một cái rõ to: “ Cho tiền luôn cho xong, cần gì quảnh co như vậy, đợi tôi kiếm được tiền đi tìm chị Tương thì chị ấy thành mẹ của con người khác rồi. Thế này đâu phải là muốn tôi làm người giàu, muốn tôi nhìn mỹ nữ mà thủ dâm thì có, khác đếch gì hành hạ người tắ.”
“ Anh, anh, sao anh thô tục thế, giờ nói chuyện tởm không khác gì Đường Đại Đầu ... Sau này đừng hòng tôi giúp anh.” Tằng Nam nghiến răng nghiến lợi, tấy vung lên rồi, chỉ muốn tát một cái:
Nước đã sôi, Giản Phàm đứng dậy đi vào bếp, giọng truyền rằ: “ Xong rồi thì tự nhiên, đóng cửa lại hộ tôi.”
Tiếp đó nghe thấy tiếng giày cao gót nện trên sàn đá đầy tức tối, giống Tằng Nam bỏ đi rồi, trong bếp có tiếng rót nước, lát sau Giản Phàm mang phích nước đi rằ, còn Tằng Nam vẫn nghiến răng đứng giữa nhà chưa đi. Tới tận bây giờ cô vẫn không thể nói được cảm thụ của mình với người này, khi không gặp, chỉ muốn nhào vào lòng khóc một trận, thủ thỉ một hồi, giờ chỉ hận không thể nhào vào lòng đánh một trận. Nhất là nhìn y cầm cốc nước thong thả uống, coi mình như không khí, Tằng Nam càng tức muốn điên.
Một thì mắt trợn trừng tức giận, một thì như mây nhẹ gió thoảng, bốn mắt nhìn nhau, Giản Phàm nhàn nhã ngắm nhìn Tằng Nam, một thân OL thẫm màu có phần nghiêm túc, may đo vừa vặn ôm vừa cái eo thon nhỏ, bờ vai thẳng tắp, đôi chân dài trắng nõn nà, chân đi đôi giày cao gót da đen, mái tóc buông xõa rất hợp với vóc dáng nếu như tấy không đen băng tắng, bằng vào cách ăn mặc này khiến người ta tơ tưởng linh tinh rồi. Cô gái này thực sự thay đổi nhiều lắm, mái tóc đã vuốt thẳng, không như trước kia kẻ mắt đậm như yêu tinh. Đây là một cô gái ăn mặc, trang điểm thế nào cũng phù hợp xinh đẹp.
Một tháng không gặp, từ một cô gái nhìn một cái đã thấy lả lơi, giờ thành nữ cường nhân, trịnh trọng vô cùng, thoát thai hoán cốt rồi.
Mơ hồ Giản Phàm có ảo giác, hình như Tằng Nam ở chỗ nào đó, có cảm giác giống chị Tương.