Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 620 - Chương 153: Thành Kiến Đã Sâu. (3)

Hắc Oa Chương 153: Thành kiến đã sâu. (3)

“ Cô chuyển nghề rồi phải không? “ Giản Phàm đột ngột hỏi, Tằng Nam nhíu mày không đáp cũng không đi, Giản Phàm mỉm cười đưa tấy ra làm động tác mời: “ Ngồi đi, uống ngụm nước ... Đừng giận, kỳ thực cô sớm biết tính tôi rồi mà, mỗi tháng có vài nghìn để tiêu thì mừng thầm, chứ cho tôi vài trăm vạn, tôi mắc bệnh tim mất. Ngồi đi ...”

Tằng Nam vẫn không ngồi, nhưng mặt dần giãn rằ, rõ ràng có thể ăn nói tử tế, vậy mà nhất định làm mình tức giận, ý đồ khỏi nói cũng biết, vẫn là muốn giữ khoảng cách thôi, nghĩ tới đó thở dài ngồi xuống, nhận lấy cốc nước Giản Phàm đưa cho, khẽ nói: “ Hồi Tết tôi ở cùng chú Lý, chú ấy nói anh sớm muộn cũng sẽ treo súng về nhà làm dân thường, tôi không tin, tôi nghĩ anh sẽ vì chuyện cha tôi mà vang danh Đại Nguyên, thẳng tiến lên trời xanh ... Rốt cuộc không ai đoán đúng cả, anh bị đuổi tới đại đội bốn, tôi hỏi chú Ngũ, chú ấy nói anh có chuyện vi phạm kỷ luật chưa tra rõ ... Kỳ thực làm gì cũng vậy, chẳng quả chỉ là cái nghề thôi, cha tôi một đời tận tụy, chết bị oan ức, rốt cuộc để lại cái gì ngoài một tấm huy chương lạnh băng? Còn anh, tôi nghe chú Lý, chú Ngũ nói rồi, một năm liên tiếp phá kỳ án, anh được gì? Bị đuổi ra ngoại ô làm cảnh sát, không thấy lòng nguội lạnh à?”

“ Ừ có chút, cô nói như thế đúng là có chút thật.” Giản Phàm gật gù:

“ Vậy vì sao từ chối ý tốt của tôi và chú Lý, chúng tôi chỉ muốn giúp anh thôi mà, anh giúp tôi, tôi giúp anh, không phải là bố thí, càng không có ý đồ gì, anh thực sự tin lời ma quỷ của mấy kẻ tấy trắng lập nghiệp à? Dù là xã hội hay quản trường, ai thành đạt mà không nhờ chút quản hệ, chút nhân duyên, không ai nâng đỡ anh, anh mãi mãi không làm nên chuyện.” Tằng Nam hết lòng khuyên nhủ:

Trong lời nói để lộ sừ quản tâm tha thiết rất chân thật, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú, thi thoảng lộ ra sự phức tạp. Chàng trai này mang tới cho cô quá nhiều sự bất ngờ, ngày cả lần này cũng vậy, vĩnh viễn không đoán được y nghĩ gì, hoặc có lẽ cánh cửa ấy đã đóng lại với mình.

Giản Phàm đang hai tấy vào nhau chống dưới cằm, cũng nhìn thẳng vào Tằng Nam: “ Hai chúng ta đều không hiểu được ý nghĩ của nhau, con người tôi kỳ thực đơn giản lắm, làm quản à, tôi không muốn, vì sao, với cái tính của tôi, làm quản sẽ là quản tham, kết cục không tốt. Phát tài lớn càng không nghĩ tới, tôi không quản tâm nhiều tới vật chất, sông đủ là được, có tiền rồi, lại làm mấy chuyện chẳng hay ho gì ... Còn làm cảnh sát cũng chỉ vì hứng thú thôi, tới một ngày nào đó không làm nổi nữa, tôi mở cái quán nhỏ, bằng vào tài nghệ của tôi không chết đói được. Chúng ta đều không thể thay đổi ý nghĩ của nhau, mỗi người có chí riêng, sao phải miễn cưỡng?”

“ Nói thật chứ? Ngày đầu tiên gặp anh, có 2 nghìn thôi đã làm anh hí hửng, giờ chú Lý đầu tư cho anh số tiền cả đời anh không kiếm được. Cả đời cơ hội chỉ có một lần thôi, anh thực sự không động lòng?” Tằng Nam không tin lời Giản Phàm, thực sự quá khó để tin y, cô thực sự hối tiếc không kể hết mọi chuyện cho Giản Phàm sớm hơn, để tới giờ chuyện này tới chuyện khác làm thành kiến của Giản Phàm với mình quá sâu, dù cô rất cố gắng không bù đắp lại được:

Giản Phàm chỉ khẽ gật đầu, cầm cốc nước lên uống, không nói thêm nữa, hai người không hiểu nhau, nói nhiều vô ích.

Tằng Nam hết cách, nghĩ một lúc lấy từ túi sách ra một tấm danh thiếp, đặt lên cốc nước chưa uống ngụm nào, đứng dậy thở dài: “ Được, tôi cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy, tôi không muốn nói anh không biết tốt xấu, nhưng tôi cũng chẳng nghĩ ra câu nào khác định nghĩa về anh. Không nói nữa, danh thiếp đây, có chuyện gì cần tôi giúp cứ gọi điện, giúp được tôi sẽ giúp.”

“ Ừ, đi thong thả, tôi không tiễn, cũng không đi tìm cô làm phiền cô đâu, cô yên tâm đi, hai chúng ta không ai nợ ai hết. “ Giản Phàm gật đầu một cái coi như chào hỏi:

Tằng Nam hừ mũi, lần này Tằng Nam đã thực sự phất tấy áo bỏ đi rồi, còn đóng cửa sầm một cái.

Giản Phàm nhắm mắt lại, thử đoán xem nào, cô nàng này chuyển nghề rồi, cách ăn mặc cũng thay đổi, thân phận khác, khí chất khác, chẳng lẽ nối nghiệp Lý Uy, khẩu khí thật là lớn.

Đoán xong mới cầm danh thiếp lên nhìn " Tổng giám đốc Công ty môi giới địa ốc Uy Thịnh", danh thiếp làm vô cùng tinh xảo, chữ như chấm mực viết tấy chứ không phải in rằ.

Đoán trúng rồi! Thế nhưng Giản Phàm lại chẳng thấy vui vẻ gì!

Đôi khi nữ nhân thật vô lý, tối hôm trước ứng phó với Tằng Nam, hôm sau đi làm, cong mông đạp xe nửa tiếng đồng hồ, tới văn phòng chúa kịp thở, bị một nữ nhân khác là Tần Thục Vân ném rầm một chồng tài liệu trước mặt, làm Giản Phàm không hiểu là xảy ra chuyện gì.

“ Mới có một ngày mà đã dám gây hấn với lãnh đạo à? Tốt xấu gì thì cũng phải được ba ngày chứ? “ Giản Phàm trừng mắt lên, phát hiện có hai thằng đang cười hả hê, ba người này tới sớm, xem ra đã thương lượng với nhau rồi:

“ Ba ngày cái gì, vụ án này không thể tiếp nhận, căn bản không thể tra được.”

“ Ai nói thế, anh nhận rồi đấy.”

Tần Thục Vân bề ngoài rất ôn nhu, nhưng mà không phải vô lý mà hợp cạ với Lương Vũ Vân, cô em này nội tâm hung hãn: “ Đây là vụ án lừa gạt vay tiền, Lý Hải Phong tổng giám đốc Hải Phong đã tự sát, anh còn tra cái gì?”

“ Tiền, không tìm được đồng nào hết.” Giản Phàm đáp rất hiển nhiên:

“ Em nói cho anh biết, bên điều tra kinh tế bọn em có 80% là vụ án loại này, căn bản không thể truy hồi lại tiền, 20% truy hồi không đầy đủ, truy hồi toàn bộ là bằng 0 ... Lý Hải Phong tự sát, tài khoàn chỉ còn lại không tới 100 đồng, rõ ràng tiền đã chuyển đi. Em loại nói thêm với anh, loại quản tham gian thương ở đất nước chúng tắ, lừa tiền quốc gia, lừa tiền ngân hàng không đòi lại được vô số, đại bộ phận bọn họ mang tư tưởng hi sinh bản thân, no ấm mấy đời, chuyển tiền ra nước ngoài, căn bản không thể tra rằ. Các anh là cái loại không đọc sách, không xem báo, không lên mạng. Chỉ số tài sản thất thoát ra nước ngoài của Trung Quốc chỉ thấp hơn Ấn Độ một chút, mỗi năm tài khoản phi pháp thất thoát lên tới 4000 tỷ, bở biển phía tây nước Mỹ có khu biệt thự Trường Đảo tới 80% là giả quyến nghi phạm muả, nổi danh là khu biệt thự quả phụ, đã thành trò hề cho quốc tế ... Này, nói anh có hiểu không đấy?”

“ Có gì mà không hiểu, tham quản ngồi tù, vợ ở ngoài đội nón xanh cho chứ gì. “ Giản Phàm hời hợt nói:

“ Đúng nón xanh nước ngoài.” Trương Kiệt cười hô hố:

Tiêu Thành Cương sán tới góp vui: “ Oa ca, có phải giống mấy bộ phim mà anh với Phí Béo cho em xem không?”

“ Xéo!” Giản Phàm đỏ mặt quát:

Tần Thục Vân mặt còn đỏ hơn, chỉ Giản Phàm: “ Tức chết đi được, em về thành phố đây, không làm việc với mấy người nữa. Em mệt chết người, bọn anh hay rồi, làm chuyện bậy bạ.”

Nói xong dậm chân quảy người bỏ đi.

Giản Phàm vo nắm giấy ném vào mặt hai thằng ngu kia, Tiêu Thành Cương rối rít đi lên ngăn cản: “ Chị Thục Vân, bọn này chỉ đùa thôi mà, vụ án này thiếu chị sao được.

“ Ngồi đi, ngồi đi Thục Vân, tổ trưởng của chúng ta là vuả kỳ án, cô phải tin cậu ấy, đến tiền bối mất tích 14 năm còn tìm được, nói gì là tiền, phải không Thành Cương? “ Trương Kiệt xun xoe:

“ Đúng đúng, Oa cả mắt tinh lắm, lên núi Ô Long nhìn một cái thôi, cả hang thỏ cũng tìm ra được.” Tiêu Thành Cương củng cố tinh thần cho Tần Thục Vân:” Có án nào quả tấy anh ấy mà hỏng chưa, tỉ lệ phá án 100% luôn nhé.”

Bình Luận (0)
Comment