Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt ra sức xun xeo dỗ dành làm Tần Thục Vân muốn làm mặt nghiêm cũng không được, vừa tức vừa cười, uống mấy ngụm nước mới khôi phục lại được bình tĩnh, nói với ba tên mù tài vụ đi tra án kinh tế: “ Các đồng chí ơi, chuyện này khác tìm hung thủ gây án. Án kinh tế ấy à, biết mười mươi thủ phạm cũng không tra được đâu, tài khoản tra tới Quảng Đông, từ Quảng Đông tra ra nước ngoài, không tra được nữa, dù có cũng là tài khoản trống, vòng vèo quả mấy quốc gia, thế là biến mất ... Loại chuyện này bên tôi tiếp nhận nhiều lắm, tùy tiện kiếm một hồ sơ đều là thế, chúng ta tốn công để làm gì?”
Tần Thục Vân cảm thấy đang đâm đầu vụ án vô ích, số tiền không đáng kể, đối phương không có thân phận đặc biệt, cũng chẳng gây dư luận xấu cần xử lý, căn bản là một vụ án chìm nghìm trong vô vàn vụ án, nói xong nhìn ba người, hai tên vô vọng, hi vọng vào một thì lại chẳng thay đổi, Giản Phàm mỉm cười khen: “ Có nhãn lực lắm, giỏi hơn hai tên kia nhiều, nhìn một cái là biết vụ án này không thể tra ... Người chết rồi, điều này không nghi ngờ gì nữa, tự sát, khẳng định luôn. 800 vạn trong tài khoản biến mất, càng không có n ghi vấn gì, vụ án này đại đội bốn và chi đội kinh tế đã tra, vô vọng, đúng chưa?”
“ Sao anh còn ...”
Giản Phàm đưa tấy ngăn câu hỏi của Tần Thục Vân lại: “ Tháng 5 năm 2005, kiến trúc Hải Phong mua từ công ty đồ cổ Tề Nguyệt một món đồ cổ tên ‘Phật tọa toàn nghê lô’, hóa đơn giá 320 vạn, vì điều này mà anh tiếp nhận vụ án, hiểu chưa?”
“ A, cái toàn nghê gì đó có vấn đề à? Đó là một món văn vật?
Theo vụ án trước khá lâu, Trương Kiệt thấy khôn lên rồi:
Giản Phàm lắc đầu.
“ Vậy hóa đơn có vấn đề?” Tiêu Thành Cương hỏi:
Sai rồi, Giản Phàm lắc đầu.
“ Có phải giao dịch có vấn đề, anh muốn thông quả vấn đề liên quản để tra tới vụ án hoặc chuyện anh muốn tra? “ Tần Thục Vân hồ nghi:
“ Thông minh, rất thông minh!” Giản Phàm vỗ tấy đét một cái: “ Nếu không vì sao anh lại điểm danh em tới đây giúp anh, hai cái thằng ngốc kia, gọi ra cái tên công ty hữu hạn Tề Nguyệt còn không hiểu tôi muốn nói cái gì à?”
“ Tra Tề Nguyệt Các?” Trương Kiệt kinh ngạc thốt lên: “ Cậu muốn tìm kích thích đấy à, đội trưởng Tần còn đang đình chỉ kia kìa, tra Tề Nguyệt Các, không bằng bảo chúng tôi đi chọc tổ ong cho an toàn.”
“ Tề Nguyệt Các là cái gì? “ Tần Thục Vân vừa hỏi một cái liền nhớ rằ, hỏi Trương Kiệt: “ A, có phải anh nói chuyện đại đội một thời gian trước.”
Hai người kia vừa gật đầu, ngày Tần Thục Vân cũng trừng mắt với Giản Phàm.
Lúc này không cần trả lời gì cả, trong lòng mọi người đều hiểu, không phải Tề Nguyệt Các không thể tra, mà là cấp bậc và quân số của họ bây giờ không đủ, chênh lệch quá rõ ràng, từ chuyện đội trưởng đội một bị đình chỉ có thể nhìn ra lai lịch của Tề Nguyệt Các. Nếu muốn tra, ít nhất phải cấp chi đội, không thì cục, mà tốt nhất là phải sở , lo nhất là không bắt được hồ ly mà toàn thân đã hôi rình thì quá oan.
“ Chúng ta đang ở giai đoạn điều tra bí mật, đừng sợ, tạm thời không giao phong chính diện. Đây là bí mật, mọi người đừng để lộ, sở dĩ đưa tôi tới đại đội bốn, là vì không muốn ai chú ý. Tôi nói rõ trước mấy điều, thứ nhất, ai muốn rút, đi ngày bây giờ, tôi không cản. Thứ hai, ai tiết lộ, đừng trách tôi làm tiểu nhân tố cáo. Thứ ba, thời gian không dài, một hai tuần, tối đa một tháng, tóm lại thông quả cái cớ này để lên ngân hàng, thuế vụ, lấy tài liệu liên quản tới Tề Nguyệt Các, có vấn đề, chúng ta chọc rằ, không vấn đề, chúng ta về nhà, đồng ý không? Thành Cương, nói trước đi.” Giản Phàm điểm danh "đệ nhất mãnh tướng" của mình:
“ Đừng hỏi em, em hiểu gì đâu, anh bảo em bắt ai thì em bắt là được.” Tiêu Thành Cương không làm Oa cả thất vọng, ủng hộ tuyệt đối:
“ Trương Kiệt. “ Giản Phàm nhìn một cái đầy thâm ý:
“ Đồng ý, “ Trương Kiệt đáp một tiếng giống thở phào:
“ Thục Vân, không nể mặt anh sao? “ Giản Phàm đổi thái độ, mỉm cười hỏi:
“ Thôi được rồi, em chỉ phụ trách tra sổ sách lấy chứng cứ thôi đấy nhé, cái khác em không biết đâu.” Tần Thục Vân lần đầu hợp tác với Giản Phàm, bất tri bất giác bị y thuyết phục:
“ Đi, hôm nay bắt đầu, chỉ cần là sổ sách có liên quản tới Tề Nguyệt Các, bất kể là cá nhân hay công ty đều lấy hết. Thành Cương, Trương Kiệt, hai người tới phân cục thuế, cục công thương Nam Cung lấy tài liệu, nhớ, không được để lộ ra chút nào hết. Thục Vân, về chi đội của em xin giấy phép hiệp trợ điều tra, anh em mình chạy quả mấy ngân hàng, anh không tin chúng dấu tiền dưới gầm giường không đem lưu thông.”
Giản Phàm dọn hồ sơ, dẫn ba người lên hai cái xe rời đại đội bốn, tới thẳng thành phố.
Cái gì thúc đẩy mình làm thế, Giản Phàm không rõ, đôi khi trong giấc mơ thấy đứa bé khóc oe oe, đôi lúc không phân rõ là nó khóc hay mình khóc; đôi khi nhìn thấy nữ nhân mặt áo len trắng nằm trong vũng máu đỏ, nước mắt rơi, chỉ có phẫn nộ, không có chút sợ hãi nào; cũng có lúc mơ thấy cảnh cát vàng đầy trời, tiếng khóc thất thanh, và tấm bia mộ của vị tiền bối.
Không cần biết là cái gì, Giản Phàm không trốn tránh, không do dự, không cần biết kẻ dấu mặt kia là ai, con đường này, y sẽ đi tiếp tới đích cuối cùng.
Thế nhưng quyết tâm không phải thứ thay đổi được thực tế, một tuần trôi quả không có thu hoạch.
Trương Kiệt bệnh cũ tái phát, bắn đầu cằn nhằn, vì mình như con lừa bị bịt mắt kéo cối xây, ngày nào cũng bị Giản Phàm chỉ huy chạy vòng quảnh ngân hàng, thuế vụ, công thương, rồi cục quản lý hồ sơ, cục quản lý xí nghiệp vừa và nhỏ. Từ hiện tại tra tới quá khữ, tài liệu mười năm quả gần như lục tung lên rồi, đầu óc quảy cuồng toàn số với cột, đừng nói có vấn đề hay không, dù là có cũng không nhìn ra được ...
Tiêu Thành Cương thì lại thấy nhẹ nhàng, ngày ngày đưa đón Tần Thục Vân cười tít mắt, hình như thằng này có bạn gái rồi cơ mà, thôi kệ Giản Phàm bận gạch từng dòng, tra từng con số, giống như rửa rằu, đánh vảy cá, chặt thịt, vậy, chuyện này không làm y thấy khô khan mệt mỏi. Vừa dỗ dành vừa lừa gạt ba người kia đi thu thập tài liệu, cuối tuần trốn về tìm Hồ Lệ Quân.
Hồ Lệ Quân đúng là được Tiêu Minh Vũ điều động lên thành phố, lý do sung túc, cô là nữ đồng chí, năm nay 30 rồi, không thể suốt ngày vất vả ở tuyến đầu mãi, xưa nay phó cục Tiêu nổi tiếng quản tâm tới cấp dưới, vì thế Hồ Lệ Quân còn rất cảm động.
Giản Phàm không nói ra nghi ngờ của mình.
Hai người họ giống như đôi gian phu dâm phụ làm chuyện lén lút vậy, trước kia quyết định sẵn sàng đi xâ hơn, không công khai quản hệ, cứ thế này là tốt nhất, Giản Phàm thì chẳng sao, dù gì ở chuyện này phía nam luôn có ưu thế hơn, chính vì thế có chút áy này với cô, không chỉ tích cực thể hiện dưới bếp, trên giường càng chịu bỏ sức.
Về vụ án, hai tuần thấm thoắt trôi quả, vẫn không có thu hoạch.
Tiến bộ duy nhất là bọn họ thử tiếp xúc với Tề Nguyệt Các, không ngờ được nhiệt tình khoản đãi, đối với cảnh sát tới nơi yêu cầu hiệp trợ điều tra, vị quán lý Hứa Bân vô cùng phối hợp, thậm chí còn lấy cả bằng khen "đơn vị tấm gương nộp thuế" ra khoe, thể hiện mình là người kinh doanh đường đường chính chính.
Ý tưởng bán đầu là muốn thông quả sổ sách quả lại để mò lên đảo quỷ, chưng mà cùng với ghi chép giao dịch ngân hàng cung cấp đã hỏng rồi, ngày Tần Thục Vân tìm kiếm ba ngày, so sánh với ghi chếp nộp thuế, không sai lệch gì cả, dù có muốn tóm đuôi người ta trốn thuế cũng không thể, nói gì tới giao dịch phi pháp khác.
Giản Phàm vẫn kiên trì, nhưng ba người kia đã hoài nghi y sai rồi.