Ba tuần trôi quả nhanh chóng, chẳng có thu hoạch gì, mọi người càng ngày càng như kiến bò chảo nóng, cả Giản Phàm dù kiên định tư tưởng, nhưng kết quả khiến y hiểu thế nào là sự dày vò trong điều tra hình sự.
Đúng, là dày vò, không có từ ngữ nào chuẩn xác hơn, dần dần từng chút một mài mòn sự kiên nhẫn của người kiên trì nhất.
Ghi chép về giao dịch của hơn 2000 xí nghiệp và cá nhân, khiến Tần Thục Vân bốn ngày ăn không ngon miệng, ngủ không ngon giấc, xuất hiện mắt gấu mèo mà chưa hoàn thành, lượng công việc quá lớn, nhỏ từ giao dịch vài ngàn vài vạn, lớn tới vài trăm vạn, phải phân rõ loại tài khoản giao dịch, sự phức tạp trong đó không trải quả khó tưởng tượng được.
Lại là một buổi sáng thứ sáu, Tần Thục Vân lại lần nữ ghé thăm chi nhánh ngân hàng kiến thiết Nam Cung, tiếp đãi vẫn là vị chủ nhiệm Thiệu, tên Kiến Bình, tuổi chừng 30, rẽ ngôi giữa, cao ráo điển trai, tinh thần khí dư dật, nhìn cái là biết loại tuổi trẻ đắc ý, cử chỉ lời nói khá có phong độ lãnh đạo.
Chuyện hôm nay dễ xử lý, tài liệu cần lấy được hẹn trước, Thiệu Kiến Bình tiêu sái ký tên lên tài liệu, đưa cho Tần Thục Vân.
Tiếp xúc với ngân hàng nhiều, bất giác so sánh điều kiện làm việc của hai bên, nơi này sàn nhà sáng bóng, bàn làm việc sang trọng, máy vi tính thống nhất thương hiệu Dell, còn lắp điều hòa nhiệt độ, máy đun nước, nhìn cốc trà và tờ báo trên bàn chủ nhiệm Thiệu, Tần Thục Vân thời gian quả chạy tới đau chân mỏi lưng vô cùng hâm mộ.
“ Cám ơn chủ nhiệm Thiệu, thật ngại quá, làm phiền anh mấy lần rồi.”
Tần Thục Vân thu lại tài liệu đăng ký tài khoản, ôn nhu cám ơn, có vài phần thiện cảm với chàng soái cả mặc đồng phục ngân hàng này. Mà soái cả nhìn cô nữ cảnh sát hết sức đoan trang nữ tính, khuôn mặt trái xoan có thoa ít phấn trang điểm càng chứng tỏ là cô gái biết ăn mặc biết làm đẹp, khác biệt với hình tượng thường thấy của cảnh sát, cũng nhìn với anh mắt khác, khiêm tốn nói: “ Khách khí làm gì, tôi sẵn lòng giúp đỡ công tác của các đồng chí cảnh sát, chỉ là tôi có kiến nghị nho nhỏ.”
“ Vâng! “ Tần Thục Vân chuẩn bị cáo từ, nghe câu này lấy làm lạ, thấy khuôn mặt điển trai đang nhìn mình đầy hứng thú, nhất thời chưa kịp hiểu, thời gian quả cô bị vụ án làm ù đầu rồi còn nói: “ Tốt quá, anh nói đi, chúng tôi đang không biết tra ở đâu đây.”
“ Mai thứ bảy cô có rảnh không? Tôi muốn mời cảnh sát Tần ăn cơm, chúng ta thong thả bàn bạc được không? Kỳ thực nghiệp vụ của chúng ta có nhiều chỗ tương đồng, có thể giao lưu tìm hiểu.” Thiệu Kiến Bình tiêu sái đưa lời mời, hai chữ tìm hiểu nhấn mạnh một chút:
Té ra gặp phải tên mê gái rồi, Tần Thục Vân cười thầm trong bụng, có điều gặp phải sự quấy nhiếu lịch thiệp từ một soái cả như thế, không khỏi có chút tự hào: “ Không thành vấn đề, nếu anh thấy khoản đầu tư là xứng đáng, tôi không ngại khiến anh tốn kém đâu.”
“ yên tâm, ngân hàng chúng tôi sở trưởng đầu tư lâu dài mà, cám ơn cảnh sát Tần nể mặt.”
Đối diện với lời trêu ghẹo thâm ý đó, Thiệu Kiến Bình ứng phó tự nhiên, khéo léo trêu lại, làm Tần Thục Vân thêm vài phần thiện cảm. Hai người sóng vai nhau rời ngân hàng, Thiệu Kiến Bình mở cửa xe tiễn Tần Thục Vân, vẫy tấy hồi lâu không rời bước.
Đột nhiên di động vang lên, Thiệu Kiến Bình cầm lên nghe miệng nở nụ cười nghề nghiệp: “ ... sao, mai mẹ em lên Đại Nguyên à, muốn cùng đi xem váy cười à? Được, không thành vấn đề . để anh gọi cả mẹ anh đi nữa nhé, họ đồng ý rồi chúng ta đỡ việc .”
Ánh mắt bất giác liếc về phía Tần Thục Vân hơi luyến tiếc, tháng sau hắn kết hôn rồi, cô bạn gái tuy nhỏ nhắn nhưng vô cùng đáo để, ngày tháng tự do tán gái thế này không còn nhiều nữa.
Tiêu Thành Cương lái xe nhìn nam nhân kia tủm tỉm cười, không thấy giống thứ tốt đẹp, lại nhìn Tần Thục Vân xinh đẹp phơi phới, nhíu mày nói: “ Chị Thục Vân, có phải thằng đó quấy nhiếu chị không, tôi gọi mấy anh em trong đội tới cho một trận.”
“ Đi mau đi. “ Tần Thục Vân thúc giục: “ Cái gì mà quấy nhiếu, anh ấy dám quấy nhiếu cảnh sát à? Cậu với Trương Kiệt thổ phỉ như thế, đừng có dạy hư Giản Phàm.”
“ Bọn tôi dạy hư anh ấy?” Tiêu Thành Cương oan thấu trời xânh: “ Oa cả là tên xấu bụng nhất trên đời này, mấy anh em chúng tôi không xấu xâ bằng anh ấy, thời Ô Long làm hiệp cảnh, chúng tôi đi ăn uống không trả tiền, toàn do anh ấy cầm đầu, chưa bao giờ xảy ra chuyện, có biết biệt danh của anh ấy là Tiểu giả Cát không, gian như anh ấy còn cần ai dạy?”
“ Thế à? “ Tần Thục Vân vui vẻ đặt tư liệu sang một bên, kéo tấy Tiêu Thành Cương hỏi: “ Thành Cương, hỏi cậu chuyện này.”
“ Nói đi.”
“ Giản Phàm, tức Oa cả của cậu ấy, ban gái hiện giờ của anh ấy làm gì?”
“ Hỏi khó tôi rồi, à đúng, lâu lắm rồi sao không thấy nhỏ? Từ quả Tết không thấy nữa, trước kia tới tìm Oa cả mấy lần, hay là chia tấy rồi?”
“ Gì mà nhanh thế? Chưa bao lâu đã chia tấy ... Thế có xinh đẹp bằng lớp trưởng của chúng ta không?”
“ Đẹp!” Tiêu Thành Cương gật đầu một cái, dáng vẻ hồi vị vô cùng, bị Tần Thục Vân thúc giục, mất kiên nhẫn nói: “ Chỉ có thể nói là đẹp thôi, chưa hiểu à? Không thể dùng từ khác để hình dung nữa đâu, đẹp hơn lớp trưởng của chúng ta nhiều lắm, minh tinh trên TV cũng không so được, nếu không Oa cả đã chẳng thần hồn điên đảo, bỏ chúng tôi chạy.”
“ Xinh đẹp thì làm sao nào, cuối cùng có lâu dài đâu.” Là chị em thân thiết, Tần Thục Vân cũng biết đại tỷ tới giờ vẫn một mảnh tình si không đổi với Giản Phàm, khịt mũi xem thường:
“ Đúng rồi, lên giường xong, bai thì bai, chả thiệt. “ Tiêu Thành Cương vừa thô vừa thực tế: “ Này chị Thục Vân, không phải là chị thích Oa cả chứ, hôm nọ tôi hỏi chuyện, anh ấy nói, gian tình, vụng trộm đều được, chỉ có tình cảm là miễn bàn .”
Tần Thục Vân mặt đỏ như táo chín không nói được gì, sắp đến Tề Nguyệt Các mới thốt ra hai chữ: “ Cầm thú.”
Sinh hoạt của hình cảnh luôn đơn giản và trực tiếp, ngoài vụ án chỉ có vụ án, loại sinh hoạt này thể hiện trong lời nói làm người ta khó tiếp nhận. Thời gian quả Tần Thục Vân sau khi quen thuộc với tổ chuyên án rồi, thường xuyên bị hai tên không biết ăn nói hàm súc Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt làm ngượng chín mặt. Hôm nay lén lút hỏi chuyện đời tư của Giản Phàm là do Lương Vũ Vân ủy thác, vẫn bị đỏ mặt một phen, tới nơi liền cầm laptop nhập tư liệu vừa có được, không thèm để ý tới tên thô bỉ, Tiêu Thành Cương không sợ cô đơn, ném cô trên xe, tự mình đi chơi.
Phố Nam Cung náo nhiệt như đi họp chợ phiên, với nhãn quảng của Tiêu Thành Cương đống vò vò hũ hũ sứt mẻ kia chẳng có gì hấp dẫn, thi thoảng buồn mồm cầm một món lên hỏi, bị chủ quán hô lên mấy nghìn, nhìn quảnh mà chẳng có chỗ nào ăn, theo đám đông tới trước Tề Nguyệt Các, nhìn thấy viên quản lý chắp tấy tươi cười tiễn Giản Phàm, Trương Kiệt, nhìn thân thiết nhiệt tình, chẳng giống bị tra xét, giống tiễn bạn cũ vậy. Trước kia trong đội đi tra cái gì cũng bị người ta mặt nặng mày nhẹ, thái độ rất bất hợp tác, Oa cả ba tuần quả tới tám chín lần, dây dưa không thôi, vậy mà người ta chiêu đãi nhiệt tình, chỉ là chính chủ Tề Viên Dân thì không gặp được, lần nào cũng chỉ có viên quản lý này tiễn người.
Hôm nay cũng vậy.