“ Oa ca, có phát hiện gì không? “ Tiêu Thành Cương chạy tới chỗ hai người hỏi:
“ Có cái rắm ấy, lải nhải vô nghĩa hai tiếng, buồn ngủ bỏ mẹ. “ Trương Kiệt trả lời thay:
“ Thục Vân đâu? “ Giản Phàm thấy Tiêu Thành Cương chỉ cái xe đằng xâ liền an bài: “ Sáng nay xong rồi, về nghỉ đi, chiều tới sớm, nhiều tư liệu như thế cần rà soát lại, mai cuối tuần rồi.”
Bây giờ mới 10 giờ sáng, mai là thứ bảy, nghe an bài như vậy, hai người tất nhiên là cao hứng lắm, bàn tính với nhau trưa nay tới đại đội một ăn chực, Giản Phàm một mình đi tới bên chiếc xe việt dã, gõ gõ cửa.
Tần Thục Vân dừng tấy ngẩng đầu lên: “ Anh xong rồi à?”
“ Ừ, còn em.”
“ Thuận lợi, có điều em không thấy có giá trị lắm.”
“ Buổi chiều hẵng nói, anh đưa em về nhà.”
Giản Phàm lên xe, lái khỏi khu chợ tấp nập, nghe Giản Phàm hỏi tình hình, lại than vãn, nói là đã ba tuần rồi không có phát hiện, cô mất ngủ mấy đêm, còn mệt hơn cả làm việc ở chi đội.
“ Đừng chê ba bọn anh ngốc, trí giả nghĩ nghìn điều có một điều sai, kẻ ngu nghĩ nhìn chuyện có một chuyện đúng, cứ lật đi lật lại vấn đề một nghìn lần, anh không tin không phát hiện ra vấn đề ... Nếu em muốn đi, anh vui vẻ tiễn chân, nhưng chẳng may bọn anh tìm ra cái gì, em hối hận muốn quảy lại là không được đâu.”
“ Xì, có ma mới tin anh.”
Giản Phàm liếc mắt một cái cười: “ Đừng có ưỡn ngực lên dọa anh, đợi anh đeo một cái huân chương lên ngực em, lúc đó em ưỡn ngực mới có sức hấp dẫn, ha ha ha, khi đó sẽ thành tiêu điểm của vạn soái cả cảnh sát đấy.”
“ Anh đi chết đi. “ Tần Thục Vân cầm tập tư liệu mỏng đánh Giản Phàm mấy cái, chỉ là không dám đánh mạnh vì y đang lái xe. Công bằng mà nói, để làm bạn, Giản Phàm không có gì để chê, nhưng mà nói chuyện tình cảm, cô không thấy có cái gì ở Giản Phàm làm đại tỷ phải nhớ nhung héo mòn như vậy, làm Lương Vũ Vân hao tốn tâm cơ nhất định tác hợp hai người, mắt đảo tròn một vòng: “ Giản Phàm này, em có chuyện muốn nói với anh.”
“ Nói đi, lại sao nữa?”
“ Bốn người cùng phòng bọn em hôm trước tụ tập, em, Vũ Vân, Manh Manh và đại tỷ, có biết bọn em thảo luận chuyện gì không?”
“ Ha ha, nam nhân tụ tập thì nói về nữ nhân, còn nữ nhân thảo luận về nam nhân chứ gì?”
Tần Thục Vân giơ ngón cái lên: “ Thông minh, đoán một cái là đúng, bọn em thảo luận mùng 1 tháng 5 dẫn theo bạn trai cùng đi chơi.”
Giản Phàm tranh thủ thời cơ trêu: “ Sao, em muốn thuê anh làm bạn trai à, không thành vấn đề, giá cả có thể thương lượng.”
Tần Thục Vân bĩu môi: “ Anh cứ mơ đi, bản cô nương đã là hoa có chủ, bốn người bọn em đều là hoa có chủ, anh hết hi vọng.”
“ Bản thiếu giả cũng có chủ rồi, thèm gì mấy đứa chứ.”
Hai người đấu khẩu giống thời ở trường huấn luyện, mỗi bên quả lại một câu, không chịu thuả ai, Tần Thục Vân thấy đề tài bị kéo đi hơi xâ, chợt hỏi: “ Phải rồi, anh có biết đối tượng của đại tỷ là ai không? Vừa mới thành đôi, trong bốn người bọn em, chị ấy có nhãn quảng nhất.”
Két! Xe phanh gấp dừng lại ở bên đường, Tần Thục Vân hết hồn, lòng lại mừng thầm, xe dừng lại thấy Giản Phàm mặt âm trầm quảy sang: “ Không phải là cái tên mặt đầy sao chứ?”
Đặc trưng của Ngô Đích quá rõ ràng, tuy đã hơn 30 mà vẫn còn dấu vết thanh xuân, hình dung đó khiến Tần Thục Vân cười không thôi, vừa cười vừa gật đầu: “ Vẫn là Ngô Đích, thì ra anh biết.”
“ Không thể nào. “ Giản Phàm ngữ khí nặng hơn, phản bác: “ Đại tỷ của em dù mù cũng không nhìn trúng hắn.”
“ Bằng vào cái gì mà không thể, khoa trưởng trẻ nhất, cảnh sát ưu tú được điểm danh trên sở công an tỉnh, tuần trước em gặp rồi, mặt anh ấy không nghiêm trọng như anh nói, chẳng quả là không đẹp trai bằng anh thôi, nhưng tiền đồ của người ta rộng mở, nói không chừng 40 là có thể lên tới vị trí cục trưởng, khi đó đại tỷ là cục trưởng phu nhân rồi.”
Tần Thục Vân cố ý nói, hơn nữa còn tiết lộ ra tin tức Dương Hồng Hạnh và Ngô Đích đã chính thức hẹn hò, thứ bảy này mời mấy người bọn họ. Nói cho Giản Phàm đắng tới nghiến răng, nhìn Tần Thục Vân hồi lâu không nói gì, Tần Thục Vân thấy y giống thoát xác rồi, xuả xuả tấy trước mặt: “ Này, ghen là độc quyền của nữ nhân, không phải anh cũng có sở thích này chứ? Đại tỷ yêu anh như thế, không chê anh nghèo, không chê anh không quyền không thế, anh lại làm kiêu, giờ mỹ nữ bay rồi, trái tim tắn nát hả ... Đáng đời!”
Một câu "đáng đời!" cùng với vẻ mặt phong phú của Tần Thục Vân thể hiện rằ, hiệu quả chấn động, Giản Phàm tức thì tỉnh lại, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “ Ngô Đích là cái chó gì, xem anh phá họ này ... Mai đi đâu? Mấy giờ? Thật không? Em đừng lừa anh.”
“ Thật, không tin anh xem đi. “ Tần Thục Vân lấy di động mở tin nhắn ra đưa trước mặt Giản Phàm:
“ Được, em đợi đấy, cho em xem Ngô Đích vô địch thật, hay là Giản Phàm anh siêu phàm, chẳng quả chỉ là bạn gái thôi, dù là vợ hắn thì anh cũng dụ dỗ được như thường, hừ ... “ Giản Phàm nổi nóng rồi, hung hăng sắn tấy áo, đạp ga lên đường:
Tần Thục Vân cười thầm, xem ra chủ ý xấu lần này của Lương Vũ Vân không tệ, hiệu quả ngày tức thì: “ Giản Phàm, sau khi anh phá họ rồi thì đại tỷ phải làm sao?”
Giản Phàm hung hăng nói: “ Gả cho ai cũng được, không thể gả cho Ngô Đích, nhìn thấy hắn là anh buồn nôn rồi, anh nghĩ cho đại tỷ của em thôi.”
Tần Thục Vân nghe câu này như nghe thấy tiếng bình dẫm vỡ: “ Chà chà chà, sao em lại thấy ai đó giống như nghĩ cho mình ấy nhỉ? Dũng khí năm xưa tới tận phòng ngủ của bọn em bắt cóc đại tỷ đâu mất rồi?”
Giản Phàm lắc đầu thở dài: “ Thục Vân, anh nói thật với em, cô ấy gả cho anh có khi còn tệ hơn gả cho Ngô Đích!”
Tần Thục Vân ngẩn rằ, thoáng chốc liền hiểu, vỗ vỗ vai Giản Phàm chẳng biết nói gì hơn, không cần biết bề ngoài thể hiện ra thế nài, đây đúng là chàng trai thật thà đáng yêu, ở một mặt nào đó, còn rất cao thượng .
Buổi chiều, gió to, đại đội hình cảnh số bốn.
Thứ sáu là ngày lòng người tản mác chuẩn bị nghỉ ngơi, mặc dù đại đội bốn mang tiếng là nơi đi đầy, thế nhưng ở đây công tác nhàn nhã, không như đại đội một và ba ở trung tâm thành phố. Công tác nơi này theo chế độ luân phiên, chỉ cần không có đại án, không có nhiệm vụ hiệp trợ điều tra, giờ làm việc tương đối bình thường, vừa mới đén chiều đã có người lén lút chuồn rồi.
Có người về sớm thì cũng có người đi làm muộn, Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt tới đội một ăn vụng, vừa ăn vừa mang theo, khi đón Tần Thục Vân thì đã quá giờ đi làm. Tần Thục Vân ôm laptop, Trương Kiệt bê hộ tư liệu, ba người đang thì thầm dự đoán, nói không chừng Giản Phàm không tới, mọi người cùng chuồn, không ngờ Giản Phàm ngồi ở bàn làm việc, tấy chống cằm dáng vẻ trầm tư, nghĩ cái gì mà không biết họ tới.
Tần Thục Vân thì nghĩ là vì chuyện sáng nay, Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt ý kiến thống nhất, nói không phải nhớ mẹ thì nhớ cô em nào rồi, kết quả chung là, dù thế nào cũng là đang nghĩ tới nữ nhân. Còn Tần Thục Vân nghĩ khác, nhất định đang nghĩ cách gì đó để phá đại tỷ và Ngô Đích đây.