“ Ngồi đi .. Thục Vân, em tổng hợp lại tình hình vụ án, chúng ta ngồi xuống thảo luận, nếu thực sự không được thì rút thôi, thời gian dài như vậy rồi, không làm khó mọi người nữa.”
Ba người đưa mặt nhìn nhau, té ra sai cả, cả buổi trưa ngồi đây đều vì vụ án chứ không phải vì chuyện gì khác, tinh thần làm việc này làm cả ba thấy hơi ngại ngùng.
Tần Thục Vân kéo ghế ngồi bên cạnh Giản Phàm, đặt laptop lên đùi, hai người kia ngồi vây quảnh nhìn màn hình, thấy rất nhiều con số biểu đồ xanh đỏ, Tần Thục Vân giải thích thành quả làm việc của mình: “ Đây là biểu đồ tổng hợp tài vụ tôi làm theo quy tắc điều tra kinh tế thông thường, màu đỏ biểu thị thu nhập doanh nghiệp trăng trưởng, chính xác tới từng tháng, đây là tiêu chuẩn để báo cáo hoàn thế, không sai được. Màu xanh biểu thị doanh lợi, màu vàng biểu thị tài sản tích lũy, nhìn đây có thể thấy lịch sử phát triển của Tề Nguyệt Các. Mười năm trước đăng ký tài chính 100 vạn, xem bây giờ ...”
“ Oa, đã có 2000 vạn rồi, con mẹ nó giàu quá.” Trương Kiệt nhìn một dãy sỗ 0 dài dằng dặc mà chép miệng, thiếu điều chảy nước dãi:
Không ngờ bị Tần Thục Vân mắng cho:” Này, hồi ở nhà trẻ anh chỉ phá phách không học đếm hay sao, đếm lại đi ...”
Tám, chín ... số, vãi, là 200 triệu, Trương Kiệt mắt tròn xoe, cùng với Tiêu Thành Cương đồng thanh: “ Chắc chắn có vấn đề rồi.”
“ Xin hai người, đừng có đem tâm lý thù ghét người giàu đi phá án được không? Giờ cơ số tài phú nhiều như thế, người sở hữu doanh nghiệp 200 triệu tuy không nhiều, nhưng chẳng ít, ở tình ta ông chủ mỏ than cùng mở nhà mày thép giàu lắm, cả đông .. Chúng tôi điều tra có cả cảnh sát tài sản 2000 vạn kìa, đâu hiếm, về lý luận mà nói bây giờ ở tỉnh thành có nhà có xe đều là triệu phú rồi, biệt thự của ông chủ Tề Nguyệt Các đã hơn 1000 vạn. “ Tần Thục Vân giải thích cho hai tên nhà nghèo, bảo Giản Phàm: “ Nếu như bảo em nói vấn đề, em thấy ba năm gần đây, lượng giao dịch cổ vật của Tề Nguyệt Các dao động với biên độ tương đối lớn.”
“ Bao nhiêu? “ Giản Phàm ngồi thẳng dậy trầm giọng hỏi, mi mắt giật một cái:
“ 300 - 500%, có điều khả năng giải thích được, dù sao cái ngành nghề này có câu ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm. Hơn nữa những giao dịch của họ đều có bằng chứng gốc để tra, có ghi chép hoàn thuế tương ứng, hợp pháp, em còn nghĩ là đã phát hiện ra đại lục mới, nhưng nghĩ kỷ lại không thấy vấn đề. “ Tần Thục Vân khá thất vọng:
“ Phía bên giao dịch thì sao?”
“ Thành phần rất phức tạp, có cả xí nghiệp lẫn tư nhân, nhân viên cơ quản chính phủ, trí thức, doanh nhân, cũng có cả thành phần giống anh suy đoán, người nội bộ cảnh sát chúng ta cũng sưu tập đồ cổ ... Có điều ở phương diện này không nói lên vấn đề gì, luật quản lý văn vật có tính co giãn rất lớn, bên muốn đánh bên chịu để đánh, người ta không trộm không cướp, đóng thuế đàng hoàng thì chúng ta không thể nhảy vào điều tra. “ Tần Thục Vân càng nói càng nản:
“ Giao dịch không vấn đề, phía giao dịch không vấn đề, nộp thuế không vấn đề, còn là hộ tấm gương nộp thuế nữa ... Vấn đề ở đâu nhỉ? “ Nãy giờ chỉ có hai người kia đối thoại với nhau, Trương Kiệt cố gắng tỏ ra mình hữu dụng: “ Hay là đồ cổ có vấn đề, chúng bán đồ giả? Hoặc là có được một cách phi pháp?”
“ Không thể nào.” Tần Thục Vân nghe luận điệu ngu ngốc này, phủ quyết tức khắc: “ Trong này có một nửa giao dịch với Tề Nguyệt Các là xí nghiệp, nếu mua phải đồ giả, 10 năm quả không có vụ án bị lộ rằ? Đám chủ doanh nghiệp này còn tinh hơn khỉ mấy phần, bọn họ bỏ tiền ra mua hàng giả à? Nếu hàng giả thì đã kiện chết rồi, còn kinh doanh gì nữa? Khoản giao dịch lớn không thành vấn đề, khoản giao dịch nhỏ càng không thành vấn đề, công ty lớn như thế không tới mức lừa cá nhân vài vạn chứ, hơn nữa tôi nhấn mạnh một điểm đồ cổ Tề Nguyệt liên tục 5 năm được hiệp hội tiêu dùng trao bằng khen kinh doanh chữ tín.”
“ Cái bằng khen đó không đáng tiền, quán nhà anh ở Ô Long có, mua có 1000 thôi, Thục Vân, em đừng tin vào mấy cái bằng vinh dự, giờ cơ quản chính phủ đều ăn tiền cả, đừng coi là thật.” Giản Phàm bóp trán, suy nghĩ quá độ, hơi đau đầu, đáng nhẽ không cần phải đau đầu như vậy đâu, ai bảo lúc đi học thì không học cho tử tế, kiến thức thiếu hụt trầm trọng: “ Em nói kỹ hơn về phía giao dịch đi, nếu như không phát hiện ra điều gì, e là chúng ta phải rút thôi.”
Tần Thục Vân nói liền một lèo:” Nhìn từ sổ sách thì bình quân mỗi tháng có 10 tới 15 khoản giao dịch, 10 năm có hơn 2000, có mười 17 khách sạn, 12 công ty cô vấn, 4 công ty giải trí, 3 thuộc loại chứng khoán, tư doanh nhiều nhất 372 nhà. Thời xưa có câu, thời loạn mua vàng, thời bình mua đồ cổ, tài phú tích lũy nhiều, đội ngũ sưu tầm cổ vật tăng lên, thậm chí nhiều xí nghiệp cũng giả nhập coi đây như là một loại đầu tư, không gian tăng giá của đồ cổ tương đối lớn.”
“ Khoan đã ... Tư liệu em lấy từ chi nhánh ngân hàng kiến thiết đâu? “ Giản Phàm cắt ngang, mắt sáng lên:
Tần Thục Vân không rõ ý tứ gì, đưa cho Giản Phàm: “ Có bản tư liệu điện tử, em giải nén rồi, đừng bảo em tra từng nhà, nhưng hơn 2000, tra mười năm chưa xong.”
“ Thiệu Kiến Bình. “ Giản Phàm lẩm bẩm cái tên trên chữ ký, sau đó như bị sét đánh, hai mắt đờ đẫn vô hồn:
“ Đó là chủ nhiệm chi nhánh ... “ Tần Thục Vân vừa giải thích xong thì thấy trạng thái khác lạ của Giản Phàm, ngớ ra chỉ chỉ đầu mình hỏi hai người kia: “ Này, anh ấy làm sao thế?”
“ Suỵt! Đang suy nghĩ. “ Trương Kiệt nhỏ giọng nói:
Tiêu Thành Cương che miệng cười: “ Mỗi lần nghĩ cái gì nhập tâm là giống bị lừa đá ấy, xuất hồn rồi, không biết gì đâu ...”
Oa! Thật thần kỳ, đây là vuả kỳ án trong truyền thuyết đấy, Tần Thục Vân cười khúc khích cầm di động lên chụp lại cái bộ dạng đần độn này.
“ Ha ha ha, bốn chúng ta đều bị lừa đá rồi. “ Giản Phàm bất thình lình phát ra tràng cười dài làm ba người đang thi thầm đều giật mình, hai mắt long sòng sọc như thú điên: “ Quá mực đơn giản, cái trò cũ rích ấy, to gan thật, đáng lẽ phải phát hiện ra ngày từ ngày đầu.”
"Rầm!" Bàn bị vỗ mạnh, ba người kia kinh hãi né ra sau, sợ Giản Phàm lên cơn thần kinh, không ngờ chỉ tích tắc khôi phục lại bình thường, thở ra hơi dài, hai tấy giang rộng cỏ vẻ tận hưởng vô cùng: “ Trương Kiệt, Thành Cương, chúng ta lại chọc ra một vụ nữa, còn lớn hơn cả tìm ra Tằng Quốc Vĩ, dám chơi không?”
Phương thức tư duy lẩn vẻ mặt của Giản Phàm luôn theo kiểu nhảy cóc, từ đờ đãn đần độn tới mừng phát cuồng chỉ trong tích tắc, không có chút bước đệm nào. Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt theo y vài vụ án rồi còn có kinh nghiệm nhìn nhau hớn hở, chứ Tần Thục Vân thì không tin, cô mất bao đêm mất ngủ, xem tài liệu tới mờ mắt không thấy gì, Giản Phàm cưỡi ngựa xem hoa mà phát hiện vấn đề chẳng phải hoang đường à? Môi bĩu lên cao tới mức treo được giỏ, mày nhíu lại, tỏ rõ bất tín nhiệm.
“ Oa ca, Oa ca, phát hiện ra gì rồi, nói mau, em theo anh tới cùng trời cuối đất. “ Tiêu Thanh Cương như hẹn thề trăm năm, vẻ mặt của Oa cả là vẻ mặt phát hiện món ngon, thế thì tuyệt đối là không sai: