“ Để anh hỏi mày trước đã, Thành Cương, hạnh đào, táo lớn do Ô Long sản xuất, bán ở đương địa giá trị hay Đại Nguyên giá trị hơn?” Giản Phàm đưa ra vấn đề thường thức:
“ Đại Nguyên, còn phải nói à?” Trương Kiệt cướp lời, có chút sốt ruột:
“ Vậy thì nếu vận chuyện hạch đào tới Quảng Châu, Thượng Hải, Thâm Quyền, Hong Kong thì sao? “ Giản Phàm lại hỏi:
“ Ở chỗ chúng ta vài đồng một cân, tới mấy chục đồng một cân. “ Tiêu Thành Cương trả lời:
“ A, em hiểu rồi ...” Tần Thục Vân mắt cũng sáng lên: “ Bán đồ cổ ở chính Đại Nguyên chúng ta là vấn đề, chúng ta là quê hương văn vật, hàng tốt như thế chỉ cần vận chuyển tới phương nam là giá lên cả chục lần. Hơn nữa thị trường tiêu thụ đồ cổ chủ yếu tập trung ở thành phố kinh tế phát triển, công ty Tề Nguyệt vì sao lại toàn bán hàng cho xí nghiệp đương địa? Mười năm không có món hàng nào đáng giá bán cho bên ngoài, toàn bộ tiêu thụ ở đương địa, bọn họ bị lừa đá vào đầu à?”
Nói tới đó hai tấy cô liên tục vỗ đầu: “ Cái vấn đề này căn bản không phải là vấn đề, vì mọi thứ phơi bày trước mắt, bọn chúng không cần che dấu gì hết.”
“ Đúng đúng. “ Trương Kiệt nghe hai người kia la hét một hồi mới tỉnh rằ, đó là điều bất hợp lý nhất, là vấn đề mà ai cũng bỏ sót:
Có điều Tiêu Thành Cương thì chưa hiểu ra chuyện này có ý nghĩa lớn thế nào, nhìn ba người kia lên cơn: “ Người ta bán cho ai thì bán, liên quản rắm gì tới chúng tắ.”
“ Cậu, cậu ... “ Trương Kiệt vớ được cơ hội rồi, nhảy dựng lên chửi:” Cậu không phải bị lừa đá, mà là thành con lừa rồi, trong này có vấn đề thì 2 vụ án buôn lậu cổ vật chúng ta bắt được chỉ là góc tảng băng chìm thôi, đồ đầu heo.”
“ Nói ai thế hả?” Tiêu Thành Cương sửng cồ, lao vào động chân động tắy:
Tần Thục Vân sau một hồi vui mừng thì nhanh chóng ỉu xỉu, mày nhíu chặt, kéo Giản Phàm sang bên né tránh hai tên thích dùng chân tấy hơn đầu óc kia: “ Giản Phàm, mặc dù Thành Cương nói hơi ngốc, nhưng mà là sự thực, chúng ta biết có vấn đề, có điều tự do kinh doanh của người tắ, chẳng lẽ chúng ta quản được? Người ta bán cho ai thì bán, không hợp tình hợp lý nhưng mà lại hợp pháp, chúng ta làm thế nào được họ?”
Hai tên kia nghe vậy cũng ngừng đánh nhau, có chút thất vọng, đúng rồi, biết có vấn đề thì sao? Người ta có giấy phép kinh doanh, kinh doanh trong phạm vi quy định, ai hạn chế khu vực kinh doanh không? Người ta bán ở Đại Nguyên thì sao, hợp tình hợp lý, không thể dựa vào đó định tội người tắ.
Giản Phàm nhếch môi cười với Tần Thục Vân: “ Bọn họ không bán đồ cổ, mà là bán tiền, em thấy đủ chưa?”
Trương Kiệt xưa nay lấy đả kích Giản Phàm làm vui, chưa nghĩ đã nói: “ Không phải tiền thì là giấy à, vớ vẩn.”
“ Đúng là đôi đầu heo còn đi mắng người tắ. “ Giản Phàm tức tới ngứa răng:
- Bọn chúng rửa tiền, hiểu chưa hả?
Tần Thục Vân thở dài lắc đầu, kỳ thực hơi xấu hổ, đây là vấn đề bên hình sự rất ít tiếp xúc người ta không nói làm gì, mình luôn tự nhận thông minh còn là chuyên môn vậy mà lại chậm chạp hơn cả Giản Phàm:
“ Được rồi, để tôi tổng hợp đống hỗn loạn này vào với nhau nhé.” Giản Phàm vỗ tấy ra hiệu cho cả phòng im lặng: “ Từ cách đóng gói chống chấn động ở hai món đồ cổ chúng ta tích thu được quả hai vụ án buôn lậu cổ vật, có thể nhìn ra bọn chúng vận chuyển đường dài. Đồng Cô Sơn sa lưới ở Quảng Đông, Tề Kiến Quốc khai trước khi tuyết rơi có một xe chở hàng rời đi, tôi nghĩ Đồng Cô Sơn chính là kẻ áp tải, từ điểm này chứng tỏ chúng tiêu thụ ở phương nam, căn bản không phải ở Đại Nguyên, đương nhiên thôi, trộm trong tỉnh bán trong tỉnh thì chẳng hóa đợi công an tới tóm cổ à? ... Tiêu thụ ở ngoài, nhưng rửa tiền ở bản địa, vì sao Tề Nguyệt Các án binh bất động, vì chúng căn bản không dính vào buôn lậu cổ vật, nên chẳng việc gì phải kinh hoàng.”
Là người tổng hợp dữ liệu, Tàn Thục Vân tất nhiên hiểu nhất, được Giản Phàm gợi mở, nói tiếp: “ Đúng thế, em hiểu rồi, khách sạn, giải trí hoặc chủ doanh nghiệp tư doanh nhỏ, đều cần lượng tài chính lưu động lớn, đem tài chính phi pháp do buôn lậu có được giao cho họ xử lý. Lập giao dịch ảo, sau đó lấy thu nhập hợp pháp thu lại sổ sách, có hóa đơn, có ghi chép giao dịch, có đăng ký thuế, thế là số tiền này thành hợp hợp, đường hoàng mua tải sản hoặc đem đầu tư, 200 triệu của Tề Nguyệt Các mà chúng ta thấy, đều là thu nhập hợp pháp.”
Giản Phàm chỉ chỉ Tần Thục Vân, ý tứ không nói cũng biết, nghĩ thông rồi chẳng trách Tề Viên Dân luôn án binh bất động, mà Đồng Cô Sơn biết hang ổ bị phát hiện cũng không cắn trả, vì không có gì phải sợ. Nghĩ thông vấn đề này liền thông cả mối quản hệ đằng sau Tề Nguyệt Các, tất cả sáng tỏ, hưng phấn tới mức nắm chặt tấy không nói được thêm nữa.
“ Khoan khoan, giao dịch áo là gì? “ Vừa rồi Tần Thục Vân kích động nói quá nhanh, Trương Kiệt nghe chưa rõ:
Tần Thục Vân quen dùng từ ngữ chuyên ngành, hai tên kia không hiểu là phải, Giản Phàm giải thích thay: “ Thế này nhé, nếu tôi có 1000 vạn tiền bẩn không dám tiêu, tôi chia làm 4 phần, mỗi phàn 250 vạn, để đơn vị cần chi tiêu lượng lớn tiền mặt tiêu hóa giúp.”
Nói rồi cầm chồng hồ sơ, chia cho mỗi người một cuốn: “ ... Sau đó tôi viết một hóa đơn là hai người mua cái gì đó ở chỗ tôi, còn hai người khấu trừ một phần tiền thuê trả lại cho tôi, thế là thành thu nhập hợp pháp rồi. Nhìn từ sổ sách mà nói, đó là giao dịch hợp pháp, có đóng thuế, tất cả đều là thật, chỉ có giao dịch là giả, hiểu không? Đây là quy trình rửa tiền tiêu chuẩn ... Mọi người xem, ba năm gần đây lượng giao dịch đã giảm, nói không chừng chúng đã tìm được con đường tốt hơn. Nói một cách đơn giản, tôi đưa cho mỗi người 250 vạn tiền mặt, hai người gửi lại cho tôi 220 vạn tiền quả tài khoản, kiếm ngày 30 vạn, hai người có làm không?”
“ Làm! “ Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt gật đầu tắp lự:
Đúng là hai tên 250, Tần Thục Vân nghe Giản Phàm xiên xẹo mắng người khác ngu, hai tên kia còn không hiểu, cắn răng mà cười.
Có bất ngờ, có chút không dám tin, lại không dám không tin, Tần Thục Vân vừa nhìn Giản Phàm trêu chọc hai người kia vừa trầm ngâm, lúc sau mới nói: “ Giản Phàm, anh đừng kích động vội, em không muốn đả kích anh đâu, mười năm rồi, một số vụ có lẽ đã không hạn truy tố nữa. Hiện giờ tốc độ tích lũy tài phú của xã hội quá nhanh, chuyện phi pháp cũng quá nhiều, những công ty phạm án đều đã thành công ty có sức ảnh hưởng lớn, có dám tra hay không cũng thành vấn đề. Ừ, em cứ cho là được tra đi, 2000 hộ giao dịch, thế nào cũng có giao dịch thật giả lẫn lộn để che mắt, riêng phân biệt giao dịch hợp pháp và giao dịch ảo đã là chuyện 40 người làm việc cật lực chứ đừng nói 4 chúng tắ, chỉ chừng này chứng cứ, em nghĩ bên trên không chịu cho chúng ta nhân lực lớn như vậy, tra ra rồi, bọn chúng cũng không nhận.”
“ Em đang suy nghĩ theo tư duy thông thường, tất nhiên thấy không thể, bậc đại sư có biện pháp của bậc đại sư, chuyện phức tạp trong tấy đại sư thành đơn giản trực tiếp. “ Giản Phàm từ ky có được cổ phổ của ngự trù La, quản niệm nấu ăn của ông có vẻ cũng mang tới ích lợi không ít cho cách phá án của y: