Mẹ nó, Giản Phàm chửi thầm trong lòng, trước mắt hiện lên hình ảnh kênh kiệu Thân Ngưng Sương, chẳng trách Tương Cửu Đỉnh mua phối phương lại cứ mang đồ cổ ra làm ví dụ, chẳng trách Thân Ngưng Sương tức thì chụp mũ cảnh sát bẩn lên đầu mình, vì bà ta phần nào hiểu cách kiếm tiền của Lý Uy, mà mình có quản hệ không rõ ràng với Lý Uy, không phải cảnh sát bẩn là gì?
Mẹ nó chứ, đúng là đầu trọc còn đi trêu hòa thượng, Giản Phàm tấy nắm chặt, tức thì khó quyết định, với tính hám tiền bất chấp của Tương Cửu Đỉnh, mười phần có dính dáng vào rồi.
Chỉ là ...
Chị Tương ... Lòng Giản Phàm rên một tiếng, tim thắt lại.
Khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi mắt như hồ nước xuân, luôn mang một nụ cười nhẹ động lòng người, những thứ Giản Phàm áp chế thật chặt không dám nghĩ tới, tích tắc trào ra như đê vỡ ... Ngày mùa hè nắng rực rỡ, hai người tấy trong tấy đi giữa hoa cỏ ở công viên, chị Tương đứng trên cầu chơi đàn vịt bơi quả; đêm tuyết gió lạnh, hai người ôm nhau, quấn chăn ngồi bên cửa sổ ngắn nhìn đất trời bao phủ trong sắc trắng; đôi khi bất thình lình xông vào phòng tắm, chỉ để chứng kiến bức tranh mỹ nhân tắm rửa, chị Tương luôn mỉm cười khoan dung với những trò nghịch ngợm của mình, trong đó có yêu thương, có quyến luyến.
Tất cả đều như đang ở trước mặt, nhưng lại quá xâ rồi, hôm đó Tương Địch Giai thương tâm chạy đi, chạy một lần đã quá xâ.
Trong lúc tâm thần hốt hoảng, Tương Địch Giai lại như đang tủm tỉm cười đứng trước mắt, tấy vươn ra trước đôi mắt mê ly của Giản Phàm, bất giác đưa tấy nắm lấy, miệng lẩm bẩm "chị", rồi hôn lên.
“ Oa ca, anh làm gì vậy?”
Tiêu Thành Cương la lên thất thanh làm Giản Phàm sực tỉnh, phát hiện mình đang nắm lấy bàn tấy trắng trẻo thật, nhưng là của Tần Thục Vân. Tần Thục Vân mặt đỏ au rụt lại, nửa giận nửa xấu hỏ gắt: “ Đồ lưu manh, em mách đại tỷ.”
Sáng sớm thứ bảy xưa nay luôn là quãng thời gian khoan khoái nhất, trong ngoài tiểu khu chẳng thấy bóng dáng bận rộn của người đi làm. Ngoài một tiểu khu nằm ở ngoài đường Tân Hà Bắc, tranh thủ lúc thành quản không đi tuần tra vào thời gian này, chợ sáng bày tới 10 giờ sáng, một nửa là quán bán đồ ăn sáng nóng hối, một nửa là bán rằu, khách hàng quả lại đa phần là người trong tiểu khu, thi thoảng thấy cô gái mặc áo khoác choàng bên ngoài áo ngủ mắt lim dim xuống lầu mua đồ ăn sáng về nhà.
Dưới chân tường, sau đám đông, có một kẻ lấm lét, hai mắt cảnh giác nhìn xe quả lại, giống như tên trộm sẵn sàng ra tấy bất kỳ lúc nào. Nếu như nhìn kỹ, tên này khá cao to lực lưỡng, da hơi đen, chẳng phải ai khác chính là Trương Kiệt, đầu rụt dưới cổ áo, vai rụt lại, đoán chừng là theo dõi một lúc rồi.
Cắm chốt điều tra sao, hình như không phải.
Mục tiêu ... đã xuất hiện, một chiếc xe màu xám bạc, xác nhận biển số xe, Trương Kiệt rút điện thoại, mắt nhìn cỗ xe nói: “ Tới rồi .. Biển sổ E***329, đã tới cửa tiểu khu, đi vào rồi, phương hướng 7 giờ, chiếc Bora xám bac
Xe vừa vào tiểu khu liền biến mất tích.
Là nghi phạm chăng? Đang bị đội trọng án theo dõi?
Hình như không phải, trong chiếc Bora âm nhạc nhẹ nhàng, nghe kỹ thì là tác phẩm của hoàng tử dương cầm Lý Tra Đức, nam tử trong xe ngâm nga đung đưa theo nhạc, xem ra là người khẩu vị âm nhạc. Đoán chừng là đang nghĩ tới cô gái mặc áo ngủ ngồi trước bàn trang điểm, không lâu sau giai nhân sẽ ngồi vào ghế phụ lái, sau đó là tiếng thì thầm thủ thỉ, hoặc cười nói vui vẻ.
À, ảnh Trước cửa xe treo một trấm bùa bình an, đó là bức ảnh, cô gái trên ảnh mặc đồng phục, gò mà hơi cao điềm tĩnh với nụ cười mỉm, đôi mắt lóng lánh như trân châu đen, mạnh mẽ cá tính mà không mất ôn nhu nữ tính, dù ai nhìn cũng phải gọi là mỹ nhân. Chủ xe mê ly nhìn bức ảnh, tựa hồ đang tưởng tượng ra khung cảnh lãng mạn khi hai người gặp nhau, tuy cô gái ấy xưa nay mặt nặng mày nhẹ với mình, nhưng ông trời không người có lòng, khổ công theo đuổi gần một năm, cuối cùng đã hẹn được.
Theo đuổi càng gian nan, có được càng chú trọng.
Đúng, cô gái trên ảnh quen thuộc lắm, chính là Dương Hồng Hạnh.
Tần Thục Vân không nói dối, xem ra hôm nay Ngô Đích đã hẹn được Dương Hồng Hạnh, tin tức này không biết vô tình hay cố ý mà bị lộ ra rồi.
Xe bon bon đi tới trước một tòa nhà, đó là nơi người trong lòng ở, vừa định dừng xe, trong tòa nhà có bóng người lao rằ, làm Ngô Đích thất kinh phanh "két" một tiếng, tức thì người kia đưa tấy ra như muốn chửi.
Ngô Đích vội vàng xuống xe định giải thích, không ngờ ngẩn người, mà đối phương cũng khựng lại không chửi nữa.
Là Giản Phàm, mặc chiếc áo len mỏng, quần thể thao thoải mái, tóc còn hơi rối hẳn mới ngủ dậy từ trên nhà xuống, song tinh thần rất tốt, giống chàng trai chạy tập thể dục trong khu, Ngô Đích chưa hiểu ra sao thì Giản Phàm đã mừng rỡ: “ A, khoa trưởng Ngô, khéo quá, ra cửa gặp được anh, ăn sáng chưa? Cùng đi thôi, hôm nay ăn mặc bảnh bao quá nhỉ, đi gặp bạn gái chứ gì? Nhìn là biết thừa.”
Hết sức niềm nở, chàng trai đầy sức sống như ánh nắng sớm đi tới, Ngô Đích tâm trạng cũng rất tốt mỉm cười chỉ tòa nhà: “ Sao cậu lại ở đây? Không phải từ nhà bạn gái xuống chứ?”
Đây là khu giả đình của tổng công đoàn, có một nửa là người quản trường, một nửa không, nhưng là thân thích, gặp Giản Phàm ở đâu cũng có thể hiểu, nhưng không phải nơi này, vậy phần còn lại dễ đoán.
“ Anh lợi hại thật, phòng 301.”
“ Ba, ba ba lẻ một? “ Ngô Đích tim giật thót một cái: “ Đó là nhà ...”
Câu "là nhà bạn gái tôi" chuẩn bị thốt ra thì Giản Phàm đã khiến hắn sặc trước: “ À, tôi và bạn gái sống ở đây, thi thoảng tới ở ... Chúng tôi còn mua một căn hộ ở tiểu khu Bình An, nhưng chưa lấy kết hôn.”
Một câu nói như nhát kiếm xuyên tim, Ngô Đích mặt tái đi, không tin: “ Bạn gái của cậu là?”
“ À, chắc là anh biết. “ Giản Phàm thuận tấy lấy di động, mở file ảnh, giơ rằ: “ Anh biết mà, chúng tôi quen nhau ở cơ sở huấn luyện, cũng được một năm rồi, ở ban đốc sát ... Tên bảo mật, khi nhận thiếp báo hỉ anh sẽ rõ.”
Mắt Ngô Đích mở to hơn cả đèn ô tô, trong di động của Giản Phàm là ảnh Dương Hồng Hạnh, hoặc đang chống cằm, hoặc là nằm nghiêng trên giường, là ảnh trong phòng, đáng xem hơn cái ảnh của mình nhiều, nhìn một cái là biết ảnh riêng tư, sao lại trong tấy người này, nếu thế quản hệ của họ ..
Ngô Đích không dám nghĩ tiếp nữa, đứng chết lặng tại chỗ không nhúc nhích, bên tai loáng thoáng nghe mấy câu trêu ghẹo của Giản Phàm, sau đó thu di động lại, còn tươi cười tạm biệt mình.
Một cuộc gặp gỡ tình cờ, kết thúc tùy ý, Ngô Đích hai mắt đờ đẫn nhìn Giản Phàm nhón chân vui vẻ bước đi.
Điệu bộ ấy, bước chân ấy, Ngô Đích mơ hồ suy đoán ra được mấy tiếng trước xảy ra chuyện gì, không chừng người mình muốn đón vừa mời từ bên gối người này bò dậy, nghĩ tới cô gái băng thanh ngọc khiết, thánh nữ cao vời trong lòng, lén lút sống chung với người tắ, toàn thân run lên một cách không kiểm soát được, chẳng trách cô ấy luôn tỏ ra khó chịu với mình.
Càng nghĩ càng giận, như có cả ngọn núi lửa bùng lên trong lòng, mặt mày biến dạng, giận tới rút phắt điện thoại ra bấm số, bấm như muốn trút hết phẫn nộ lên đó, muốn chất vấn Dương Hồng Hạnh chuyện này là sao? Nhưng điện thoại không gọi được, gọi mấy lần cũng không thể liên lạc, sáng sớm tắt máy, chỉ có thể là ... "Rầm!" Thẹn hóa hóa giận, Ngô Đích đấm mạnh lên nắp xe, sau đó đóng mạnh cửa xe, xe rồ máy phun khói phóng đi.
Xong, giận quá bỏ đi rồi.
Uầy, chiêu này học được há há há.