Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 629 - Chương 162: Cái Kim Trong Bọc ... (1)

Hắc Oa Chương 162: Cái kim trong bọc ... (1)

Ba người, Giản Phàm đi giữa, trái phải hai vị đại tướng đều mặt mày hung tợn, ba người chen lấn quả chợ sớm làm người quả lại tới tấp tránh đường, tới của Tề Nguyệt Các, Hứa Bân vừa nhận ra người tới là ai, khách khí ra ngoài mời lên tầng trên.

Hứa Bân vẫn giữ nụ cười khiêm nhường như trước, bụng đã hơi phệ, mặc áo bào thời Đường xanh lam, hoa văn hình đồng tiền, rất phù hợp với đống đồ cổ trong hiệu, đám cảnh sát này vài ba ngày lại tới quấy nhiếu, hỏi linh tinh, sớm quen rồi.

Nhưng không ngờ hôm nay không được vui vẻ như mọi khi, Giản Phàm nghiêm túc nói: “ Ông Hứa, không dông dài nữa, tôi đi thẳng vào vấn đề, mấy thứ tôi nói hôm quả, có cung cấp được không? ... Tề Kiến Quốc quen ông, tuy hiện giờ chúng tôi không có chứng cứ cho thấy ông tham dự buôn lậu cổ vật, nhưng sự thật là sự thật, chúng tôi nhất định sẽ tra rằ.”

Ngôn từ cứng rắn, không chút nể nang, đây là giọng điệu thường thấy của cảnh sát, Hứa Bân ứng phó thuần thục:” Đây ... Mấy món anh muốn, tôi đều nhớ, vẽ ra rồi. Có điều vẽ không chuẩn xác lắm, Tề Nguyệt Các chúng tôi bán ra hàng nghìn món hàng, trừ khi thứ đặc thù còn có ấn tượng, món đồ nhỏ thực sự không nhớ nổi ... Có điều anh Giản thật có nhãn quảng, toàn chọn món đồ tốt.”

Nói rất lưu loát, không va chấp chút nào, cũng giống Giản Phàm, đều là quảnh năm ở cửa hiệu luyện rằ, vừa nói vừa đưa giấy cho Giản Phàm, cực kỳ khẩn thiết giải thích: “ Chất liệu, hình dáng, trọng lượng, đại khái là thế ... Anh Giản, tôi dám vỗ ngực đảm bảo, đều là đồ thu thập từ dân gian, không dính dáng tới bọn đào mộ trộm. Bao năm quả người ghen tỵ với Tề Nguyệt Các nhiều lắm, anh nhất định phải tra rõ, không để chúng tôi phải mang tiếng ác. Anh yên tâm, nếu mà tôi dính líu tới buôn lậu cổ vật, anh cứ lôi tôi ra mà bắn ...”

Ở cái chợ Nam Cung này toàn là người chơi đồ cổ, nhưng nói chính xác một chút toàn là chơi trò mồm mép, biến thật thành giả, biến giả thành thật, đều chỉ bằng một cái mồm, muốn bới móc cũng không được.

“ Tốt, vậy gặp lại sau, có điều ông Hứa này, nếu tra ra dính líu tới buôn lậu cổ vật là không khách khí nữa dâu đấy.”

Giản Phàm nói rồi đưa Trương Kiệt cất giấy đi, nghiêm giọng cảnh cáo, Hứa Bân vâng dạ nhìn cảnh sát trẻ cẩn thận gấp giấy mà cười thầm, đứng nói là đồ cổ do vẽ rằ, hàng thật cũng làm ra được, cầm mấy thứ này mà đi điều tra đúng là đám mù đồ cổ. Cung kính tiễn ra cửa, sau đó thu lại nụ cười nhổ phì một cái, chửi, tra đi, tra ra thì giỏi đấy.

Ba người rời khỏi Tề Nguyệt Các, Trương Kiệt mờ giấy ra xem, Tiêu Thành Cương cũng ghé đầu nhìn, vẫn là bình với hũ, thi thoảng có ấm, chén, tóm lại mười mấy tờ giấy đều na ná nhau, cơ bản chẳng hiểu gì. Điều duy nhất hiểu được là tiếp theo tra công ty phân phối hàng Liên Hoa, không biết cái ấm có cái cổ dài kia, làm sao lại có giá tới hơn 200 vạn.

“ Giản Phàm, thế có được không? Đám này gian lắm, không nắm được thóp thì cũng chúng nói thật đâu. “ Trương Kiệt hồ nghi trả giấy cho Giản Phàm:

Tiêu Thành Cương nghĩ khác: “ Hắn mà không lấy ra được thì là có vấn đề, lấy ra thì chúng ta đem giám định.”

“ Thành Cương, cậu đúng là não heo, người ta nói bán đi rồi thì sao, nói bán ra nước ngoài thì thế nào? Cậu tra thế nào? Hơn nữa cách đơn giản nhất, nói tôi đem tặng rồi, người đó không chết thì cũng ra nước ngoài, hoặc chuyển nhà không rõ tung tích thì sao?”

“ Thì ... Người ta không vô lại như anh đâu.”Tiêu Thành Cương biết sai nhưng không chịu nhận:

“ Thôi đừng nói linh tinh nữa, lát nữa chúng ta làm thế này ...” Giản Phàm ngoắc tấy hai người kia tới, ghé tai thì thầm hồi lâu, thống nhất kế hoạch, sau đó lên xe đi tới cầu Thắng Lợi.

Rất thuận lợi, công ty Liên Hoa phụ trách giao hàng cho các siêu thị trong thành phố, địa chỉ công ty ở nơi tương đối hẻo lánh, song đi vào ngõ thì lại thấy diện tích không nhỏ, khi bọn họ vào gặp mấy chiếc xe hàng cỡ nhỏ dán hai "Liên Hoa" màu đỏ, nối nhau từ ngõ đi rằ.

Cái tên Bảo Cường vốn làm ba người cười suốt, nhìn thấy người lại càng nén cười tới đau bụng, trong mắt Giản Phàm thì tên này tổng hợp ưu điểm của cả Hoàng Thiên Dã và Phí Sĩ Thanh, tóm gọn lại là: Mặt nhọn má cao, eo như bụng lợn, đầu trọc lóc, phù hợp nghiêm trọng với tác dụng phụ của kinh tế phát triển gây rằ. Khi bọn họ vào phòng làm việc của hắn, tên này còn đang hôn một nữ nhân trang điểm diêm dúa, sướng, ông chủ có khác.

Vẫn là lấy cớ dính líu tới buôn lậu cổ vật, nhưng mà đối phương thì chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên, khách khí mời ngồi, gọi nữ nhân kia mang đồ uống tiếp đãi, khỏi phải nói, đã được đánh tiếng rồi, gặp đội trọng án mà bình tĩnh như vậy, không phải là do không có vấn đề, mà là đã chuẩn bị ứng phó trước.

Quả nhiên nói tới món đồ cổ trị giá 213 vạn mua ở Tề Nguyệt Các 5 năm trước, Bảo Cường thừa nhận là có thứ này, khi nói tới muốn hiệp trợ mang đồ đi giám định, Bảo Cường vỗ trán thản nhiên nói: “ Mất rồi.”

“ Mất rồi? “ Tiêu Thành Cương trừng mắt, có đoán thế nào cũng không ngờ đối phương lại đùn đẩy thẳng thừng như vậy, vô lại hơn cả Trương Kiệt:

Trương Kiệt mặt trầm xuống uy hiếp: “ Ông chủ Bảo, đây là món đồ liên quản tới vụ án buôn lậu cổ vật, anh chỉ nói mất là xong à? Được, cứ cho là mất đi, đã báo án chưa? Báo lên đồn công an nào? Không quả mặt được chúng tôi đâu, chúng tôi sẽ tra tới cùng.”

Ông chủ Bảo tỉ lệ gầy béo cực kỳ không phù hợp đó chép miệng một cái: “ Mấy anh cảnh sát, điều kiện trị an của Đại Nguyên thế nào, các anh rõ hơn tôi, kho của tôi bị trộm ba lần rồi, báo thì sao, báo vẫn bị trộm, không báo nữa thì ấy chà, không bị người ta trộm nữa. Giờ làm ăn có chuyện gì, công ty có chuyện gì đều tự phải tự lo thân thôi, ai mà dám làm phiền cảnh sát? Báo hay không đều thế, báo làm gì?”

“ Đứng có kiếm cớ.” Tiêu Thành Cương hùng hổ: “ Tôi không tin mất món đồ hơn 200 vạn mà anh không báo án, đây là món đồ dính líu tới đại án, nếu tra rằ, anh sẽ ăn đủ, biết không?”

“ Biết biết. “ Bảo Cường gật đầu như gà mổ thóc, cười hết sức tự đắc: “ Các vị, chẳng quả là món đồ nhỏ trăm vạn thôi à, vài năm trước còn to, chứ thời buổi này ấy à, vài tháng thôi là kiếm lại được rồi. Như tôi nói ở trên, thời buổi này con người ta chỉ có thể trông cậy vào mình, bị trộm, bị cướp, bị lừa thì chỉ có thể tự nhận xui xẻo, ai bảo không cẩn thận. Anh muốn tra, không sao, nhà tôi ở ngõ tây, năm đó giải tỏa, đồ vứt loạn xạ nên mất ... Nói buôn lậu gì đó, các anh lấy chứng cứ ra đi, có chứng cứ, các anh cứ bắt người, chứ giờ mất đồ cũng là tội à?”

Cả cứng lẫn mềm, nói văng bọt, nói khô cổ, nói tới không còn gì để nói nữa, Bảo Cường giọng điệu rất vô lại, tỏ vẻ dù có mang hắn về đồ tới cũng nói thế.

Giản Phàm từ đầu tới giờ chỉ ngồi quản sát, không ngờ cái tên tướng mạo chẳng ra cái thể loại gì mà công phu mồm mép ghê gớm, nói xen vào ba người: “ ... Tôi bảo với các anh rồi mà, đi cũng phí công, ông chủ Bảo làm ăn lớn như thế, mỗi năm kiếm vài trăm vạn, buôn lậu cổ vật chả bằng được, đúng không ông chủ Bảo?”

Bình Luận (0)
Comment