“ Đúng thế, tôi có hơn 400 hộ khách hàng là siêu thị và chợ bán buôn, cần gì đi buôn bán mấy cái hũ sành hũ sứ? Chỉ là mấy thứ học đòi phong nhã mang trang trí, ai ngờ bị mất ...anh cảnh sát này nói đúng lắm. “ Bảo Cường thấy cảnh sát xuống nước, ăn nói dễ nghe hơn:
“ Chúng tôi không làm khó anh, pháp chế bây giờ, không chứng cứ ai làm gì nổi. Ông chủ Bảo, thế này, cái bình anh mua năm năm trước, giá hơn 200 vạn, chắc anh còn nhớ. “ Giản Phàm đưa một tờ giấy rằ: “ Anh xem xem có phải thứ n ày không?”
Bảo Cường khom người nhìn một hồi rồi gật gù: “ Đúng đúng, là cái bình có tai này đấy, dù là mất rồi tôi cũng dám nói là không phải văn vật, chắc luốn.”
“ Vậy anh xem có phải đây là người bán đồ cho anh không? Người này tên là Hứa Bân, giám đốc của Cty cổ vật Tề Nguyệt, hơn 40 tuổi, hơi mập, đậm người. “ Giản Phàm nói chuyện hết sức khách khí:
Lại nhìn một lần nữa, Bảo Cương có vẻ không chắc, đưa tấy lên miệng cắn nửa ngày trời mới nói: “ Đúng, chính là hắn.”
Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương nhìn ảnh Lục Kiên Định thì cười phun cả nước bọt, Bảo Cường cầm bức ảnh mà ngơ ngác không hiểu gì cả, Giản Phàm thuận tấy thu ảnh về, cười ha hả: “ Xin lỗi, xin lỗi, tôi hồ đồ rồi, sao lấy ảnh đội trưởng đội trọng án ra thế này ... Ông chủ Bảo, có phải anh ấy bán cho anh không, chà thế thì vấn đề nghiêm trong rồi đây.”
“ À , không không. “ Bảo Cường mặt lúc đỏ lức trắng, rối rít xuả tắy: “ Xin lỗi, xin trí nhớ của tôi kìa, chẳng ra làm sao cả, nhận nhầm người rồi.”
“ Vậy đồ cổ có nhầm không? “ Giản Phàm phe phẩy tờ giấy:
“ Không nhầm, chắc chắn là không, chính là cái bình đó.” Bảo Cường khẳng định:
“ Thế à? Vậy thì không đúng, cái này anh hỏi họ, tôi vừa mới vẽ đấy, chà, mình vẽ bừa cũng ra cái bình 200 vạn.” Giản Phàm giọng điệu cực quái gở:
Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt cắn răng cười, cái hình này đúng là đồ thật, rồi, lại giở trò lừa người, ấy vậy mà nói dối mà người ta tin thật, Bảo Cương rối rít: “ Cái, cái này ... Tôi chắc nhầm.”
“ Nhầm thật à?” Giản Phàm cầm tờ giấy lên xem:
Toát mồ hôi, giờ Bảo Cường không dám nói bừa nữa rồi: “ Dù sao cũng là cái bình, hơi giống ... Tôi không chắc lắm, kiểu kiểu như thế.”
“ Sao không nhớ nhỉ, bình có loại lục lăng, loại cổ cao, loại bụng tròn, lại còn có tắi, có hoa văn khác nhau ... Thế này nhé, tôi bày mấy món cho anh nhận. “ Giản Phàm như hóa phép lấy ra bảy tám bức ảnh trải lên bàn:
Bảo Cường đưa tấy chấm mồ hôi, hết nhìn ảnh lại lén nhìn cảnh sát, từ chối thì không dám, mà nhận thì lại sợ sai.
“ Nghe nói cái bình đó là sản phẩm của thợ Tây Vực cùng với lò gốm Đại Nguyên làm rằ, vừa có đặc sắc của Trung Nguyên, lại mang phong tình Tây Vực ... “ Giản Phàm gợi ý:
Bảo Cương cắn răng chọn một bức ảnh: “ Cái này thì phải?”
“ Chắc chứ, giọng anh có vẻ nghi ngờ, chắc chắn chưa? “ Giản Phàm cầm cái ảnh có chiếc bình trông hình dáng giống chiếc tắi:
“ Chắc chắn.” Bảo Cường gật đầu, thầm nhủ, mẹ nó cứ khẳng định như vậy, dù sao đã ai nhìn thấy đâu:
Giản Phàm tặc lưỡi liên hồi giải thích: “ Ông chủ Bảo này, cái tấm mà ảnh vừa chỉ đang ở viện bảo tàng Bắc Kinh, tên là Thị nữ bảo nguyệt, vốn là món văn vật cấp quốc bảo, tôi tải trên mạng xuống đấy.”
Bảo Cương líu lưỡi, lại bị hai tên vô lại kia vỗ đùi cười khành khạch như xem xiếc khỉ, thẹn quá hóa giận: “ Quá đáng rồi, lừa tôi à? Tôi tố cáo, tôi nhớ số hiệu của anh rồi, ỷ mặc cảnh phục mà ức hiếp nhân dân sao?”
“ Chà, hung hăng quá nhỉ. “ Tiêu Thành Cương trừng mắt đứng bật dậy:
Giản Phàm ngăn cản, ung dung lấy bức vẽ Hứa Bân cung cấp để lên bàn đẩy tới trước mặt Bảo Cường mặt tím tái như gan lợn: “ Ông chủ Bảo, cái tấm đầu tiên này là thật, anh phủ nhận, sau đó lại nhận sai, vòng vèo mấy lần, vậy mà nói chúng tôi lừa? Đồ thật mà anh không nhận rằ, ai lừa anh? Đừng giả vờ nữa, chúng tôi mù đồ cổ, anh cũng chẳng hơn.”
“ Tôi, tôi ...” Bảo Cường lắp ba lắp bắp, tấy nắm chặt đầu gối, khống chế cơn run:
Trương Kiệt cười chán chê, giờ lại nhảy ra làm người tốt: “ Ông chủ Bảo chắc là không quen ai tên Hứa Bân, càng không biết cái cả dứu tượng nhĩ bình đâu, cho nên đảm bảo không liên quản gì tới buôn lậu cổ vật.”
“ Đúng, anh cảnh sát này nói đúng rồi, mắt tôi như mù, mở to ra còn chẳng nhận được mấy chữ, làm sao biết đồ cổ gì chứ .. Tôi chỉ biết tiền thôi.” Bảo Cường sợ dính líu tới buôn lậu cổ vật, vội vàng tóm ngày lấy câu này, quyết định cứ phủi sạch liên quản:
“ Vậy là anh cũng không quen Hứa Bân?” Trương Kiệt tiếp tục mớm cung:
“ Không quen, nhất định không quen.” Bảo Cường nói chắc nịch:
“ Thế thì không phải rồi, trên sổ anh gửi đi 213 vạn cho người tắ, không quen biết thì sao lại gửi tiền?” Trương Kiệt lộ bản chất cười gằn hỏi vặn:
“ Tôi ...” Bảo Cường lấy khăn tấy chấm mồ hôi chảy xuống tắi, mẹ nó, vừa thoát khỏi cái bẫy này đã lọt vào cái bẫy khác, còn là mình tự nói rằ:
Còn chưa kịp biện hộ cho bản thân, Giản Phàm đã quát lớn:” Bảo Cường!”
Tiếng quát lựa chọn đúng thời điểm làm Bảo Cường nuốt lại lời muốn nói rằ, nghệ thuật nói chuyện đôi khi giống đánh nhau, nói xen vào giữa lời người ta muốn nói mang hiệu quả chấn nhiếp, tinh thần Bảo Cường đổ vỡ theo cùng lời chưa phát rằ, Giản Phàm gằn giọng: “ Lần này lên tiếng phải nghĩ cho kỹ, nếu anh muốn dính líu tới vụ án buôn lậu cổ vật, tôi không cản, anh chưa hiểu tầm nghiêm trọng của vụ việc, được, đợi tới khi chúng tôi xin giấy triệu tập hình sự đưa anh đi, đừng lo, theo luật anh chỉ bị giữ 48 tiếng ... Nếu không giải quyết được vấn đề, đơn giản, thả rằ, bắt thêm 48 tiếng nữa, một tháng chúng tôi bắt anh 15 lần cũng không phạm pháp đâu, anh thực sự muốn chơi đùa với chúng tôi đấy à?”
Có câu cảnh sát tới nhà như ôn thần quả cửa, Bảo Cường trước đó có chút đắc ý, giờ hiểu ôn thần là sao rồi: “ Tôi, tôi, tôi ... Tôi không biết phải làm sao?”
“ Nói rõ khoản tiền 213 vạn kia, phủi sạch quản hệ với chúng không phải là xong à? Ai làm gì được anh?” Trương Kiệt hôm nay làm người tốt:
Thấy hắn ngáo ngơ chưa hiểu, Tiêu Thành Cương bổ xung: “ Đừng tưởng mình là phú ông mà oai, chưa cần tới đội trọng án, chỉ phái mấy hiệp cảnh tới đủ trị anh rồi, nói mau đi, không có thời gian đâu.”
“ Dạ dạ, không có gì to tát đâu, kỳ thực tôi vay của một người bạn ít tiền, hắn nói là hắn nợ tiền mua đồ cổ của Tề Nguyệt Các, bảo tôi trực tiếp trả cho công ty đồ cổ Tề Nguyệt.”
“ Vay của bạn bao nhiêu?”
“ 220 vạn.”
“ Trả bao nhiêu?”
“ 213 vạn.”
“ Còn trừ phí bảo quản đấy à?”
“ Không không ạ, sau đó tôi trả lại bằng tiền mặt.”
“ Bạn anh tên là gì, nam hay nữ, làm gì, nói cho rõ, chuyện này sẽ xác thực, ngàn vạn lần đừng nói dối, đây là cơ hội duy nhất chứng minh anh không buôn lậu.”
“ Vương Vi Dân.”
Mấy câu nói thật thật giả giả làm Bảo Cường đầu óc quảy cuồng, cuối cùng cũng đã nói ra một cái tên trọng yếu. Thế này thì không thể sai được nữa rồi, Giản Phàm không phát biểu nữa, phất tấy bảo Trương Kiệt hoàn thành lấy lời khai, ký tên, đóng dấu tắy. Bảo Cường run run:” Các đồng chí cảnh sát, tôi không sao chứ?”