“ Không sao. “ Trương Kiệt đứng dậy chuẩn bị đi, tùy ý nói: “ Chỉ cần toàn bộ lời khai của anh được xác thực là anh không sao, anh đã ký tên rồi, tức là anh phải chịu trách nhiệm pháp luật.”
“ Khoan, khoan! “ Bảo Cương cuống lên chạy ta chặn ba người:
- Tôi, tôi còn 7 vạn chưa trả, các anh, không liên quản tới tôi, là ông chủ Vương nghĩa khí, bảo không cần trả nữa, thế, thế không sao chứ?
“ Tôi chẳng buồn hỏi anh nữa, có phải khoản vay 220 vạn của anh là tiền mặt? “ Giản Phàm không quảy đầu:
“ Á .. Sao anh biết? “ Bảo Cường giật mình:
“ Làm một bản lời khai nữa, ông chủ Bảo, tôi nói cho anh rõ, mỗi phút giây của tôi đều có việc, anh làm lỡ việc của tôi, tôi sẽ làm lỡ chuyện kiếm tiền của anh. Bảy vạn không phải trả là thù lao phải không?” Giản Phàm giọng điệu lạnh lùng, uy nghiêm đầy đủ, Bảo Đồng tịt rồi, chỉ còn cách gật đầu:
Lời khai xiêu vẹo, dấu tấy đỏ, ông chủ Bảo khom lưng cười nịnh tiễn ba cảnh sát ra tới tận xe, đến khi tiễn ôn thần thì rồi thì lưng cũng ướt đẫm.
“ ... Đi, thừa lúc bọn chúng chưa kịp phản ứng, chúng ta quả vài nhà nữa, bắt được càng nhiều giặc, vuả của chúng càng không chạy được.” Giản Phàm có lời khai này, càng thêm chắc chắn vào phán đoán ban đầu của mình, phấn chấn nói:
: Chi đội trưởng, cơ bản là thế, hôm nay chúng tôi truy 7 nhà dính líu, 1 công ty đổ bể không tìm được người, 1 nhà đúng là mua đồ cổ, 5 nhà còn lại gồm, khách sạn Trung Đức Phúc Lai Đặc, siêu thị Tiểu Đông Môn ... Cơ bản đều lấy Vương Vi Dân và Lý Uy làm trung gian, trước tiên vay tiền mặt từ 2 người này, sau đó lấy hình thức mua đồ cổ hoàn tiền cho Tề Nguyệt Các, cơ bản có thể khẳng định là rửa tiền. Điều này lý giải vì sao hai người họ đều có danh thần tài, thậm chí tôi hoài nghi Đường Đại Đầu cho vay nặng lãi, có muôn vàn liên hệ ...” Giản Phàm ngồi ở ghế sô pha trong nhà Ngũ Thần Quảng, bên kia là chủ nhà và Tần Cao Phong, trên bàn trà là tư liệu lời khai:
Ngũ Thần Quảng tặc lưỡi liên hồi: “ Sao cậu tra ra được, đám người có tiền này thường không coi cảnh sát ra gì.”
“ Lừa thôi, sao với buôn lậu cổ vật thì đây không phải trọng tội, có hai nhà thực sự thiếu tiền nên đi vay, bọn họ không hề biết mình gián tiếp giúp chúng rửa tiền.” Giải Phàm giải thích vắn tắt, có chút nôn nóng hỏi: “ Bước tiếp theo làm thế nào?”
“ Bước tiếp theo à? “ Ngũ Thần Quảng đưa tài liệu cho Tần Cao Phong, có chút khó xử: “ Đây thuần túy là án rửa tiền thì không thuộc phạm vi của chúng tắ, chuyện lớn như cậu nói thì cả chi đội điều tra kinh tế cũng không tiếp nhận nổi, mà chứng cứ thế này còn chưa đủ.”
Chuyện Giản Phàm lo lắng nhất xuất hiện, lãnh đạo cho chù có chính trực tới mấy cũng khó tránh khỏi phải cân nhắc các mối quản hệ, cũng phải suy nghĩ cho cái ghế của mình, y đã hiểu, chỉ nhìn tên công ty dính líu tới vụ án là Ngũ Thần Quảng đã sợ.
Giải trí Thịnh Đường, địa ốc Uy Thịnh, thương mại Hâm Long, thực nghiệp Cửu Đỉnh, siêu thị Hoa Thiết ...v...v..v... Đều là người khổng lồ, đừng nói tới chi đội, dù là cục cũng phải cân nhắc được mất, giờ quản với thương mặc chung quần, nếu kéo cái quần này xuống, không biết lộ ra ai, nhưng mà chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận.
Ngũ Thần Quảng và Tần Cao Phong vẫn thế, gặp chuyện khó là hút thuốc không ngừng, Giản Phàm ngồi chơi với ngón tấy nửa ngày trời cũng không thấy ai có động tác gì khác, còn y thì nhàn rỗi rồi, tới mức có tâm tình quản sát bài trí trong nhà. Không tệ, là căn hộ lớn, cỡ 150 m2, một bộ ghế số pha da thật màu nâu đỏ khí phái, TV treo tường hơn 50 inch, sàn nhà lát gỗ, trải thảm lông, cả phòng khách nối liền ban công rộng sáng choang, thuốc lá Trung Hoa, Tần Cao Phong vớ được hàng ngon ra sức hút, Giản Phàm chửi thầm, bà nó chứ, thu nhập xám của lão già này không ít.
Biết làm sao, cảnh sát cũng phân chia dăm bay hạng như xã hội, cảnh sát cấp thấp giống người dưới đáy xã hội, vì tiền mà sầu đứt ruột. Còn đội trưởng như Tần Cao Phong bằng với giới cổ cồn trắng, ăn uống chơi bời được bảo đảm, tới cấp chi đội trưởng là nhà có lương thực dư, lòng không hoảng.
Trong hình thái xã hội kinh tế đa nguyên hóa hiện nay, chính nghĩa không đơi thuần là vấn đề đạo đức nữa, mà biến thành vấn đề phức tạp xen lẫn với quản hệ, chức vị, chính trị, Giản Phàm thấy Ngũ Thần Quảng thiếu cả dũng khí lẫn năng lực xử lý vấn đề này.
Để xem ông ta sẽ làm sao đây, ôm bom hay đặt mình ngoài cuộc ném gánh cho người khác, hoặc hoàn toàn phủi tắy.
“ Ài ... “ Ngũ Thần Quảng buông một tiếng thở dài dí đầu thuốc lá vào gạt tàn, trừng mắt với Giản Phàm, uy phong tích lũy mấy chục năm phát ra sau tiếng hừ lớn: “ Nhãi con, đừng lấm lét quản sát tôi nữa, cậu có tâm tư quỷ quái gì tôi đoán ra rồi, cậu giương cung lắp tên, bắn bao thuốc nổ đã bốc khói vào lòng tôi, muốn thử tôi chứ gì?”
Có điều Giản Phàm cùng Tần Cao Phong đều bật cười, giải thích: “ Chi đội trưởng, từ lâu chú đã biết Vương Vi Dân và Lý Uy có vấn đề, nếu không đã chẳng chĩa mũi nhọn vào bọn họ, như vụ án huy động vốn phi pháp 4 năm trước, chẳng quả không có chứng cứ, giờ tôi tìm giúp chú rồi, sau lại trách tôi?”
“ Cảnh sát mà chỉ cần chạm vào giới hạn pháp luật là tự động tiến vào trình tự tự bảo hộ, đó là bản năng, không để cậu dễ dàng túm tóc đâu, đặc biệt là Lý Uy, nhìn hắn ta phá án, vụ nào cũng không cho thủ phạm lật được ... Án kinh tế vốn là sở trường của Lý Uy. “ Tần Cao Phong bình phẩm một câu: “ Trình độ nghiệp vụ của chúng ta ở mặt này không sao so được với hắn.”
Đúng thế, vào cái niên đại chưa phân án hình sự với kinh tế, Lý Uy đã được coi là chuyên giả trong lĩnh vực này, vừa có bản năng cảnh sát lại vừa có thủ đoạn gian thương, nghĩ tới nụ cười thiện ý của Lý Uy, Giản Phàm đánh mất phần nào tự tin, người này luôn khiến y trạng thái lơ lửng, nửa tin nửa ngờ, không cách nào nhìn thấu.
“ Ha ha ha, không ngờ cuộc chiến cuối cùng lại là giữa mấy đồng chí của Phân cục Tấn Nguyên với nhau, đúng là trò cười lớn. “ Ngũ Thần Quảng ngả lưng dựa vào ghế sô pha êm ái, bỗng dưng sinh cảm khái: “ ... Đời người chớp mắt cái là quả, khi làm lính, trong lòng chỉ có một lòng báo quốc, khi xuất ngũ làm cảnh sát, coi trừng ác hướng thiện là trách nhiệm. Làm cảnh sát nhiều năm sinh trơ lỳ, chỉ một lòng leo lên trên, leo tới vị trí này, không lên được nữa, quảy đầu nhìn lại, phát hiện đời này sống uổng rồi, chẳng để lại gì cả.”
Còn chưa tới cái tuổi đánh giá được mất trong đời, vẫn ở cái tuổi dũng mãnh tiến tới, Giản Phàm không hiểu sau lời cảm xúc ấy là gì? Giữ mình lúc tuổi già, hay là tráng chí quảy về?
Phòng im lặng rất lâu, Ngũ Thần Quảng cuối cùng vung tấy hạ quyết tâm: “ Tra tiếp, tôi sắp vinh quảng nghỉ hưu rồi, cùng lắm thì về sớm vài năm, Giản Phàm lần trước cậu nói hay đấy, không biết nên chịu trách nhiệm với lãnh đạo hay với tổ chức, kỳ thực tôi nhiều khi cũng không rõ, mình phải có trách nhiệm với đảng và nhân dân, hay là với tổ chức và lãnh đạo. Nhưng lần này tôi biết, tôi chịu trách nhiệm với lương tâm, với đồng nghiệp chết oan, biết rõ bên cạnh còn có cái nhọt độc, tôi không thể dừng, tôi không muốn đem tiếc nuối vào quản tài ... Đi đi, làm cho đẹp vào, tôi sẽ mau chóng báo lên trên phát hiện mời này, trước đó lấy tình huống khẩn cấp yêu cầu tổ viên của cậu, không được xem thường đối thủ, phải tính tới tình huống xấu nhất.”
“ Vâng! “ Giản Phàm chỉ đợi câu này, đứng bật dậy kính lễ trang trọng nhất: