Không một ai tiễn chân, khi Giản Phàm rời khỏi tiểu khu thì trời đã tối, thằng vô dụng Tiêu Thành Cương đã chuồn mất, để lại Trương Kiệt đầy bụng than vãn, 8 giờ rồi, lỡ cả giờ cơm.
“ Đừng mơ tôi mời anh ăn, tôi cũng chẳng có tâm trạng mà ăn ... Lát đưa xe cho tôi, tôi có việc.” Giản Phàm vừa cất lời khai vừa nói:
“ Vậy chúng ta làm sao? “ Trương Kiệt bắn một tràng: “ Tra hay không? Tra tới mức độ nào, tra ở đâu? Mấy người chúng ta khác gì cời chuồng đi bắt sói, quá bằng dâng thịt tận mồm, chúng ta không cùng cấp bậc với chúng, đừng để cuối cùng để bì thuả thì lỗ lắm.”
“ Nói sau, chi đội trưởng cũng không nói là không tra.”
“ Tức là sao?”
“ Tức là cứ đợi xem thế nào.” Giản Phàm không muốn nói nhiều, đưa Trương Kiệt về sau đó một mình lái xe đi:
Đi đâu?
Xe cứ lang thang một cách không mục đích ở trên đường, tời tiết đầu xuân vẫn còn se se lạnh, đêm tối, xe đi một cái là gió lạnh ào ào ùa vào trong, rời đường Thắng Lợi tới cầu Ngũ Tiên, quả đường Tân Hà ... Đây là con đường mà y quen thuộc nhất, đường rộng lớn, sáu làn xe, sát đó là đường Ngũ Nhất, khu vực quản hạt của đại đội một là từ đầu tới cuối con đường này, là nơi bắt đầu cuộc đời cảnh sát của mình.
Giản Phàm rất hoài niệm đại đội một, cái nơi mình từng háo hức mặc lên người bộ cảnh phục, thậm chí ngày hôm sau còn lén rời đồn, mặc đồng phục ưỡn ngực đi dọc con đường như trẻ con khoe áo mới. Còn trước đó nữa cũng ở con đường này, thời đi học thường cùng dăm ba người bạn chui vào con ngõ nhỏ uống bia ăn chơi, đi thêm lúc nữa là nơi cùng Hoàng Thiên Dã mở quán bán hàng.
Vậy là đã hồ đồ làm cảnh sát gần 2 năm rồi, giờ nghĩ lại, cũng giống thời đại học, ngày quả ngày tháng quả tháng thế rồi thời đọc học kết thúc lúc nào không hay, còn bây giờ không rõ sao mà đã 2 năm rồi.
Đỗ xe ở phía tây quảng trường, gió sông phần vẫn lồng lộng thổi như thế, vẫn chưa tới mùa hè, quảng trường không đông đúc lắm, lác đác vài cái quán, thưa thớt người đi lại, nhìn nơi mình từng đứng làm mỳ bán hàng, miệng nở nụ cười, nhớ tới bộ dạng híp mắt khoan khoái của lão tắm khi đếm đống tiền lẻ, nhớ nhất vẫn là váy trắng của chị Tương chạy quả chạy lại rót bia mời khách.
Chị!...
Giản Phàm nhớ tới thắt ruột thắt gan, nhớ tới cảnh tượng chó chạy gà bay ở Cửu Đỉnh, lại nhớ lúc Tương Địch Giai ôm mặt chạy, không sao yên lòng được, không biết kết quả lần này sẽ ra sao, nhưng dù thế nào, y cũng không muốn Tương Địch Giai phải nhỏ thêm giọt nước mắt nào nữa.
Chị Tương! ... Giản Phàm muốn hét lên thật lớn cho thỏa nỗi nhớ, mặt gục xuống vô lăng, mình phải làm thế nào bây giờ?
Tiểu khu Hưng Hoa Bắc, một tiểu khu cao cấp, quản lý rất chuyên nghiệp, phòng trực ban có hai bảo an tra xe cộ đi ra đi vào, đưa mắt nhìn tới chỉ thấy toàn bộ kiến trúc kiểu Âu, đây là một trong tiểu khu cao cấp được khai phát sớm nhất ở Đại Nguyên, căn hộ hai tầng liền nhau, diễn tích cư trú đều 200 - 300 m2.
Xe đi quả đi vào đều cần giấy tờ, nhưng giấy tờ gì thì cũng không so được với của đội trọng án, Giản Phàm đi quả không gặp chút trở ngại nào, men theo con đường lát gạch đỏ cầu kỳ, những bãi cỏ với đèn đường cổ phong cách nước anh thế kỷ 19, tới trước kiến trúc mười hai tầng, không bấm chuông, đợi có người đi ra mới vào.
Bọn ăn trộm vào tiểu khu an ninh cao để ăn cắp toàn làm thế.
Đếm số tầng, lên tầng 3, đám cửa rầm rầm, một khuôn mặt xuất hiện, Giản Phàm đã có chuẩn bị, mặt lạnh tắnh, nhưng người kia lại giật mình, buột miệng nói: “ Giai Giai không có nhà.”
Là Thân Ngưng Sương, mặt đanh lại, mắt thù hận như nhìn kẻ thù giai cấp, nói xong là đóng sầm cửa lại không cho Giản Phàm kịp nói bất kỳ câu nào.
Giản Phàm mang theo quyết tâm tới đây, bấm chuông, bấm nữa, bấm tiếp, đấm cửa, cứ lặp đi lặp lại cho tới khi người trong nhà dày vò tới phát điên, khuôn mặt sương giá của Thần Ngưng Sương lại xuất hiện, uy hiếp: “ Tôi nói cho cậu biết, nhà tôi và cậu không có dính dáng gì hết, cậu còn quấy nhiếu, tôi báo cảnh sát.”
“ Tôi là cảnh sát đây.”
“ Con người cậu thật không biết điều, muốn chúng tôi phải đuổi đi à?”
“ Cứ đuổi, mai tôi lại đến.”
“ Cậu ..." Thân Ngưng Sương nhìn mặt trơ lỳ của Giản Phàm mà sôi máu: “ Được, Giai Giai không sống ở đây, cậu tìm nhầm chỗ rồi.”
“ Bà nhầm rồi, tôi tìm bà, không liên quản tới người khác.”
Thân Ngưng Sương "à" một tiếng vỡ lẽ, giọng tức thì trở lên cao ngạo khinh bỉ: “ Dù cậu muốn giải thích hay xin lỗi cũng không vãn hổi được đâu, từ bỏ hi vọng đi.
Giản Phàm thừa hiểu bà ta nghĩ gì:” Tôi sớm từ bỏ rồi, tôi tới đây vì chuyện khác.”
“ Tôi và cậu thì có chuyện gì, bất kể là chuyện gì thì tôi cũng không có thời gian nghe.”
“ Thế hả, vậy chuyện bà và con trai bà lợi dụng sổ sách hợp pháp của Cửu Đỉnh, tiến hành rửa tiền phi pháp, có muốn nghe không?”
“ Cậu!” Tình thế xoay chuyển hoàn toàn, Thân Ngưng Sương đờ người trước cửa nhìn chằm chằm chàng cảnh sát nhỏ:
Lòng Giản Phàm trầm xuống, lúc này sao lại hận con mắt, hận trí tuệ của mình, không sai được nữa, Cửu Đỉnh quả nhiên có dính líu.
“ Tôi chẳng hiểu cậu nói gì cả. “ Thân Ngưng Sương không kém bản lĩnh như vậy, nếu là cảnh sát nào đó chưa chắc làm bà ta có chút dao động nào, nhưng Giản Phàm lại khác, vì thế mà vô tình lộ sơ hở:
“ Vậy vì sao không cho tôi vào nói rõ cho bà hiểu.” Giản Phàm không còn bất kỳ sự khách khí nào nữa, y tới đây vì Tương Địch Giai, nhưng không phải để làm con rể Tương gia:
Hai người từng giao phong một lần, lần đó Thân Ngưng Sương dựa vào uy nghiêm của mẹ vợ và bề trên, khiến Giản Phàm chưa gặp đã run, lần này thì khác rồi, Giản Phàm mặt trầm như nước, không có tí cảm xúc nào, cũng chẳng có chút nể nang nào.
Vì thế kết quả được định trước.
“ Vào đi, tới thư phòng. “ Thân Ngưng Sương mở cửa sắt chống trộm dẫn Giản Phàm vào thư phòng:
Phòng khách rất lớn, còn rộng hơn cả căn hộ của Giản Phàm, bày mấy chậu cảnh cao bằng người trưởng thành, bậc thềm trải thảm đỏ, cầu thang tấy vịn gỗ sơn bóng loãng dẫn lên trên, góc rẽ treo bức tranh đồng ruộng mùa hè, ý tứ là gì thì Giản Phàm không hiểu. Tầng hai có mấy phòng, Thân Ngưng Sương mở một cái, bên trong là tủ sách cao tới nóc, bàn trải một cuộn giấy Tuyên Thành, nghiên mực, giá bút, chặn giấy ngọc xânh, tất cả thể hiện phong cách của chủ nhân.
Có điều Giản Phàm lại chửi thầm, mẹ nó, giai cấp tư sản độc ác.
“ Ngồi đi. “ Thân Ngưng Sương ngồi sau bàn viết chữ dùng tu thân dưỡng tính của chồng, túy ý chỉ đối diện, đợi Giản Phàm n gồi xuống là nói: “ Cậu nói đi, nói cho tới khi tôi hiểu thì thôi.”
Lần này nhìn càng rõ bà tắ, trán rộng mũi cao, búi tóc gọn gàng, vảo dưỡng không tệ, có điều mắt mở trừng trừng, làm mất hết cảm giác, nhìn chị Tương liên hệ với toàn bộ những thứ mỹ hảo nhất trên đời, nhìn bà ta chỉ liên hệ với bà địa chủ nanh nọc trong phim.
“ Thế nào, định mặc cả đấy à? Vậy cũng phải có vốn mà mặc cả chứ? “ Thân Ngưng Sương thấy Giản Phàm còn chưa nói, lòng càng yên tâm, bắt đầu lấy lại vị thế:
“ Tôi tra ra 7 lần giao dịch, tổng kim ngạch lên tới 1790 vạn, đều là giao dịch của Cửu Đỉnh với đồ cổ Tề Nguyệt, mà Tề Nguyệt liên quản tới tập đoàn buôn lậu đồ cổ, tôi luôn truy tìm cách chúng tiêu hóa thu nhập phi pháp, vô tình tra tới Cửu Đỉnh. Đừng nói với tôi là Cửu Đỉnh mua đồ cổ, gì mà giá bút Thải Phượng, gì mà bình Thanh Hoa ... Nếu tra, bà thực sự lấy ra được những thứ đó không? Đủ vốn chưa?” Giản Phàm thuận tấy cầm cái bút lông lên chơi, xem ra cha chị Tương đúng là có học vấn, bảy tám cái bút, đủ mọi kích cỡ, cái lớn nhất có thể dùng làm chổi quét bụi trên bàn: