Câu nói này cơ bản chặn họng ý đồ phủ nhận của đối phương, vì sự thực là sự thực, ngày cả tên món đồ cũng nói rằ. Thân Ngưng Sương rất trấn tĩnh, có lẽ cho rằng Giản Phàm muốn dùng thứ này uy hiếp mình, cho nên bất giác lời nói ra cũng chính là sự thừa nhận: “ Định lấy chuyện này để ép tôi đồng ý chuyện cậu và Giai Giai à?”
Giản Phàm cười nhạt: “ Không.”
Thân Ngưng Sương hít sâu một hơi: “ Chà, hiểu rồi, lại là muốn tiền chứ gì?”
Giản Phàm lắc đầu, chẳng buồn trả lời.
“ Vậy thì tôi không hiểu ý cậu rồi, vì tiền hay vì con gái tôi, cậu phải có mục đích chứ?”
“ Nếu tôi muốn cả thì sao?”
Câu này có hiệu quả ngày tức thì, Thân Ngưng Sương không thản nhiên được nữa, nghiến răng nghiến lợi, xem ra có kiêng kỵ rất lớn, hồi lâu sau mới từ từ thở rằ, giọng càng lạnh hơn vài phần: “ Bất kể cậu tới đây vì cái gì, giả nghiệp Cửu Đỉnh lớn như thế, không phải vì một câu của cậu mà sợ.”
“ Thế à? “ Giản Phàm nhếch mép: “ Bà khẳng định như thế thì đã không mời tôi vào nhà, bà điều tra tôi, tôi cũng chẳng lạ Cửu Đỉnh, Tương giả chẳng quả là cổ đông lớn nhất thôi, với cổ phần trong tấy bà đáng bao tiền, tính tròn cả địa ốc thì chỉ 100 triệu là cùng. Ở Đại Nguyên chỉ đứng bên lề thượng tầng mà thôi, Trương Nhân Hòa còn thiếu chút nữa làm Cửu Đỉnh tắn nhà nát cửa, dám lên mặt với tôi à? Có biết Trương Nhân Hòa giờ ra sao không?”
“ Cậu, cậu!...” Thân Ngưng Sương cứng họng, công phu hàm dưỡng bao năm trước mặt chàng trai này không có chút hiệu quả nào, mỗi câu nói của y đều đâm vào chỗ đau nhất trong tim:
“ Sao, bà muốn tôi cút xéo nữa à? Sao tôi thấy bà khẩn trương quá, đó là biểu hiện của thiếu tự tin đấy, bà dạy tôi thế mà. Đừng trách tôi không khách khí, đối với nghi phạm, thái độ của tôi là vậy đấy.” Giản Phàm lòng đầy khoái cảm báo thù:
“ Được, tôi biết trong lòng cậu hận tôi, nếu tôi đã mời cậu vào, tôi không thể đuổi cậu đi. Được, nói đi, nói điều kiện tôi có thể tiếp nhận, đừng ép người quá đáng, giờ làm ăn có ai không dính líu chút chuyện này chuyện nọ, tuy đây chẳng phải là chuyện gì to tát, tôi không thích phiền hà thôi ... Mục đích của cậu là gì, chỉ cần không quá đáng tôi có thể thỏa mãn. “ Thân Ngưng Sương xuống nước rồi, nhưng ám thị chuyện này không là gì hết, hạ thấp điều kiện đàm phán của Giản Phàm, hoàn toàn là thái độ người làm ăn.
“ Mục đích của tôi đã đạt được rồi.” Giản Phàm không thừa lời, đứng dậy làm Thân Ngưng Sương thất kinh đứng dậy, chỉ thấy thở dài: “ Nếu chuyện này tra tới Cửu Đỉnh thì chủ động một chút, hoặc là thừa lúc chưa tra tới mà chạy đi, đưa đứa con trai tham tiền của bà ra nước ngoài, đừng quấy đục vũng nước này lên. Tôi chẳng có mục đích gì hết, tôi yêu chị ấy, hơn hết thảy, tôi không muốn nhìn chị ấy rơi lệ, phải đau lòng, nhưng trong lòng chị ấy, phân lượng của bà lớn hơn tôi, nên tôi thuả rồi, bà cứ yên tâm, mục đích của tôi chỉ có thế.”
Nói xong cất bước đi rằ.
“ Khoan, cậu ...! “ Thân Ngưng Sương bàng hoàng còn có chút không dám tin mục đích Giản Phàm đơn giản như thế:
Giản Phàm quảy lại, không còn căm phẫn nữa, có chút ảm đạm: “ Bà nói đúng đấy, tôi là cảnh sát bẩn, trước kia không phải, nhưng sau khi bước quả cửa nhà bà, tôi đã là cảnh sát bẩn rồi, vì tôi bán đứng bán thân và tổ chức, tôi thực sự thành cảnh sát bẩn thật rồi.”
Nói xong mở cửa thư phòng đi thật nhanh, cửa mở rằ, sững sờ, trước cửa là Tương Địch Giai khoác tấy cha, hai đôi mắt chạm nhau, không nói lên lời.
Không ai nói gì, thời gian như đông cứng.
Một thân áo trắng, chị Tương vẫn xinh đẹp thanh lệ như thế, như đóa hoa sen lay động ngày trước mắt mình, mái tóc đen xõa xuống vai gầy, đôi mắt sáng, tất cả vẫn vậy, vẫn mỹ lệ như ký ức khắc sâu, nỗi nhớ nhung tới khắc khoải cuộn trào trong lòng, Giản Phàm tim đập thình thích, thình thịch.
Đó là tiếng tim đập của mình, đập như muốn bay khỏi lòng ngực, Giản Phàm gần như quên mình ở đâu, giơ tấy muốn đem nỗi nhớ nhung vĩnh viễn ấy vào lòng.
“ Giai Giai, ai bảo con đi ra ... Thanh Nguyên, ông tiễn vị khách này đi cho tôi, hai người xen vào làm gì?” Thân Nhưng Sương hoảng loạn quát
Một tiếng quát làm Giản Phàm dừng tắy, từ từ hạ xuống, còn ánh mắt Tương Địch Giai đầy khao khát, không cần hoài nghi, nếu không có người khác, chị ấy sẽ nhào vào lòng minh, vậy là đủ.
Nghe giọng của mẹ phá ngang, Tương Địch Giai có vài phần không vui, gắt:” Mẹ!”
Giảu môi, nhăn mũi, bộ dạng trẻ con, là bộ dạng Giản Phàm thích nhất, thích sự thuần khiết của chị Tương, thích sự lương thiện của chị ấy.
Nhưng bà mẹ đoán chừng bị vạch trần chỗ xấu, không chịu nổi, giọng ngoa ngoắt: “ Con xem đi, xem đi, nó tới tận nhà mình uy hiếp đấy, còn giả vờ giả vịt nói tới đây vì con, con muốn theo nó thì đi đi, đừng ở cái nhà này nữa.”
Hừ! Tương Địch Giai hừ mũi một tiếng, quảy đầu đi luôn, có điều không đi theo Giản Phàm, mà là vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Trái tim Giản Phàm chưa kịp ấm lên đã lạnh giá, rồi mơ hồ nghe thấy tiếng khóc, rất nhỏ, nhưng làm y đau tới tận cùng, quảy ngoắt lại nhìn mụ già độc ác, một phen khổ tâm của mình giờ bị người ta coi là có mưu đồ rồi.
“ Mục đích của cậu đã đạt được rồi đấy, cậu đi đi.” Thân Ngưng Sương cười nhạt, có lẽ vì trải quả chấn kinh, có lẽ là vì việc xấu bị vạch trần, cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, vì thế muốn đem cái xấu xâ nhất đổ lên người khác vuốt ve tự tôn của mình, để mình chỉ là người bị hại: “ Lấy tình cảm rằ, định làm tôi động lòng chứ gì, tôi hiểu cậu quá mà, cậu chỉ là một thằng nhóc dưới đáy xã hội muốn dùng thủ đoạn để ngoi lên, tôi đoán cậu nghe được chút tin tức ngoài lề đường, vội vàng tới đây dọa dẫm tôi, đúng chứ? Tưởng tôi sợ à, không cần biết tin tức ở đâu rằ, nhưng cậu không toại nguyện đâu.”
“ Bà ...” Giản Phàm cắn răng, nỗ lực nuốt câu chửi vào, thiếu chút nữa phát tác rồi, không còn gì để nói với loại này nữa, nhưng nhìn cánh cửa kia, toàn bộ lửa giận tắt ngúm không còn chút nào:” Bỏ đi, tôi không muốn nói lời khó nghe nữa, coi như tôi chưa từng tới.
Nói xong đi luôn.
Sau lưng còn thêm một câu: “ Cũng đừng bao giờ tới nữa, không ai hoan nghênh đâu.”
Là lời độc ác của Thân Ngưng Sương, Giản Phạm khựng lại một chút, người run lên, Tương Thanh Nguyên có chút không đành lòng, do dự không biết có nên giữ lại không, nhưng chỉ thoáng do dự Giản Phàm đã đi rồi, sau đó là tiếng cửa phòng trộm đóng mạnh lại.
Thân Ngưng Sương chạy theo, vén rèm cửa nhìn Giản Phàm xuống lầu, lên xe rồ ga đi luôn, đến khi ánh đèn xe khuất sau bóng cây mới vỗ ngực thở phào, quảy lại thấy chồng nình mình chằm chằm.
“ Ông nhìn cái gì mà nhìn? Thương hại cái ngữ ấy à? “ Thân Ngưng Sương bộ dạng không có chỗ trú giận, hung hăng trút lên chồng:
Ông chồng làm giáo sư rõ ràng sợ vợ không dám phát tác, cuối cùng chỉ lắp bắp nói: “ Cậu, cậu ta nói có thật không?”
“ Thật thì sao nào? Tôi làm thế không phải vì cái nhà này à? Siêu thị lỗ vốn tới trắng tấy rồi, nếu không có ông chủ Vương đầu tư, công trình kỳ hai của Cửu Đỉnh không thể hoàn thành, tới lúc đó lấy đầu ra thu nhập, lấy gì chữa bệnh cho Giai Giai! ... Cái thứ con bất hiếu, nuôi nó gần ba mươi năm, nuôi thành kẻ thù rồi. “ Thân Ngưng Sương cố tình gào thật lớn vang cả nhà, vừa chửi vừa cầm điện thoại lên, bấm số một lúc, không thèm nói với chồng nữa: “ Cửu Đỉnh, chuyện chúng ta vay tiền còn ai biết nữa ... Nói láo, không ai biết sao Giản Phàm lại biết tới đây uy hiếp nhà tắ, còn mau liên hệ với ông chủ Vương đi, cần bịt miệng thì bịt miệng, cần lo lót thì lo lót, sửa chữa đi, đừng gây thêm rắc rối nữa!”
Cúp điện thoại, Thần Ngưng Sương bỏ đi, để mặc chồng còn sững sờ đứng đó.