Ở sau góc khuất một căn hộ, trong chiếc xe tối tăm có giọng nói vang lên.
" Thật thì sao nào? Tôi làm thế không phải vì cái nhà này à? Siêu thị lỗ vốn tới trắng tấy rồi, nếu không có ông chủ Vương đầu tư, công trình kỳ hai của Cửu Đỉnh không thể hoàn thành"
"Cửu Đỉnh, chuyện chúng ta vay tiền còn ai biết ... Nói láo, không ai biết sao Giản Phàm lại biết tới đây uy hiếp nhà tắ, còn mau liên hệ với ông chủ Vương đi, cần bịt miệng thì bịt miệng, cần lo lót thì lo lót, sửa chữa đi "
Giọng nói truyền từ thư phòng ưu nhã kia tới góc tối này vẫn vô cùng rõ ràng, nghe cả ra được giọng điệu người nói thẹn quá hóa giận ra sao ... Người nghe chính là Giản Phàm, giọng nói truyền ra thiết bị theo dõi lấy của bên kỹ thuật hình sự, miệng lẩm bẩm: “ Là Vương Vi Dân chứ không phải Lý Uy à? Rốt cuộc hắn đón vai trò gì, sao có ảnh hưởng lớn như vậy?”
Tuả ngược lại, nghe thêm lần nữa, nghiêng đầu nhìn gian phòng sáng đèn quả cửa xe, Thân Ngưng Sương ít nhất đúng một điều, Giản Phàm tới nhà bà ta quả thật có mục đích, lúc vừa mới ngồi xuống thư phòng là y đã gắn món đồ chơi do bên kỹ thuật trinh sát cung cấp, đối phó với bà già mà y không thể dùng cả cứng lẫn mềm ấy, trừ thủ đoạn giang hồ này rằ, Giản Phàm không có cách nào khác.
Mọi thứ đúng như dự đoán, bà già đó trước kiêu ngạo sau xuống nước, rõ ràng là dụ xem mình biết cái gì, biết bao nhiêu. Trước lúc rời đi kinh hoàng an bài con trai tìm cách bù đắp, chứng tỏ vấn đề của Cửu Đỉnh khá lớn, thứ này cùng với khẩu cung trong tấy đã xác nhận lẫn nhau, mục tiêu Vương Vi Dân, Hâm Long.
Điều duy nhất ngoài dự liệu là gặp phải chị Tương, Giản Phàm không khỏi sợ hãi, nếu chị ấy biết được chân tướng mình tới nhà, chắc chắn là sẽ không tha thứ cho mình.
Mà thôi, không tha thứ thì sao nào, mình cũng không có cơ hội nào cả, chị ấy cả đời sẽ phải sống dưới cái bóng của người mẹ này, Tương Thanh Nguyên không có tiếng nói, chỉ là thứ lệ thuộc trong giả đình đó, mình có thể vứt bỏ tất cả, nhưng chị ấy có làm được không?
Lời cảnh cáo mình đã nói rồi, mình chẳng có lỗi gì với cái giả đình ấy, chẳng nợ nần gì, mình chỉ nợ chị ấy, không nợ người khác, có gì phải áy náy.
Ảm đạm suy nghĩ, trong đầu vẫn quảy cuồng bóng hình xinh đẹp của Tương Địch Giai, lại làm chị ấy khóc rồi, hôm nay tới đó, há chẳng mang chút hi vọng xâ vời gương gỡ lại lành, nhưng trong mắt người tắ, mình mãi mãi là hèn kém, không cùng đẳng cấp.
Mẹ nó, cho bà đường sống rồi đấy, không đi đừng trách tôi ... Giản Phàm lại nghe ghi âm lần nữa, u ám trong lòng tăng thêm vài phần, không cần bà ta khẩn cầu, lúc đó cho dù chỉ có chút thái độ tốt hơn, nói không chừng mình đã mềm lòng tha thứ cho bà tắ. Nếu không nghe thấy cuộc điện thoại kia thì sẽ tính kế lâu dài, có điều giờ nghe rõ rồi, Cửu Đỉnh sẽ không buông tấy chịu trói, mà biện pháp sửa chữa của bên đó, e mình không đụng vào Cửu Đỉnh, cũng có người đụng tới mình.
Đang suy nghĩ lan man, bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, vừa nhìn thấy số Tằng Nam, nhanh đấy, Giản Phàm cười nhạt ném sang ghế phụ lái, mặc cho nó kêu không thèm để ý ... Vì chuyện của chị Tương? Hay là vì chuyện liên quản tới Tương giả gây rằ, không quản trọng, Giản Phàm không thèm để ý, như đã nói Tằng Nam, giữa hai người bây giờ không còn dính dáng gì nữa, so với người quả đường có lẽ còn chẳng bằng.
Lại có điện thoại, lần này là Lý Uy, Giản Phàm nhếch mép, chó mèo đều bị kinh động rồi, cũng không thèm để ý, chỉ là bọn chúng hành động nhanh thật, Tương Cửu Đỉnh thông báo Vương Vi Dân, Vương Vi Dân thông báo cho Lý Uy, tiếp theo là kẻ nào?
Điện thoại reo như lên cơn thần kinh, hết Lý Uy tới Tôn Nhị Dũng, Mơ Hồ, điện thoại dừng một lúc thì tới Dương Hồng Hạnh, cuộc điện thoại này thì y càng không dám nhận, dù là biết chuyện định hỏi tội, ấn từ chối luôn. Lát sau là hai số lạ, không thèm để ý, hừ, không ngờ là Trương Kiệt, Giản Phàm chửi thầm, đã biết tên này không sạch sẽ gì mà. Đợi ra đầu đường lại có bảy tám cuộc điện thoại luân phiên gọi tới.
Giản Phàm đỗ xe lại ở bên đường, lặng lẽ nhìn tên từng cuộc điện thoại tới, nhưng không nhận của ai, bất kỳ ai.
Kỳ thực tiếng chuông điện thoại nói lên nhiều điều lắm, ví dụ tính cách của con người, Lý Uy trầm ổn gọi đúng một lần, Tằng Nam nóng nảy thì gọi 4 lần rồi, Tôn Nhị Dũng và Mơ Hồ cũng gọi mấy lượt, thế mà Đường Đại Đầu lại không gọi. Giản Phàm dựa lưng vào ghế, chân gác lên vô lăng, miệng ngâm nga: “ Không nghe, không nghe .. Có các người sốt ruột chết thôi ... Là lá la, anh mày chọc vào điểm G rồi phải không? Sướng không? ... Ồ ... Đây rồi!”
Là điện thoại của Tiêu Minh Vũ, đây mới chính là cuộc điện thoại mà Giản Phàm chờ đợi, con cáo ruốt cuộc đã lòi đuôi ra rồi, hồi hộp tới run người, xem thời gian đã 10h 15, hiệu suất của đám người này cao thật đấy, cố gắng bình phục tâm tình, nhìn gương nở nụ cười thật tươi, cầm máy lên: “ A lô, chú Tiêu, chủ chưa đi nghỉ ạ ... À, cháu đang trên đường về nhà, có chuyện ạ, vâng, chú nói đi ... À, chuyện đó cháu biết, hình như là đội trọng án và bên chi đội điều tra kinh tế tra, không phải đại đội một của chúng ta bị Tề Nguyệt Các chơi một vố sao, chi đội trưởng gây chút phiền toái thôi mà, không thì đội trưởng Tần làm ... Ồ? Vậy thì cháu không biết, cháu nghe đồn thổi thôi, tin tức đó là do cháu nói với Cửu Đỉnh đấy, vâng, cháu làm đầu bếp ở đó vài ngày ... Ha ha ha, chú Tiêu, coi chú nói kìa, cháu có bất mãn gì đâu, kỳ thực ở đại đội 4 thoải mái lắm, không ai quản ... Vâng vâng, chủ nghỉ ngơi sớm đi ạ, đừng quá vất vả ...”
Tiêu Minh Vũ lấy thái độ cấp trên quản tâm tới cấp dưới, trưởng bối quản tâm tiểu bối, tùy ý nói vài câu, còn hứa chuyện vào thị cục sắp rồi, ám thị là phải tới nhà lãnh đạo lần nữa, lần trước Lý Uy bỏ tiền, lần này lại đi, mình lấy đâu ra tiền.
Lão này quả xứng danh là ngụy quân tử, lần trước mình gây ra chút uy hiếp, hứa hẹn điều mình lên cục, sau đó mình bị đá xuống đại đội bốn là lờ đi luôn, giờ lại nhắc tới chuyện cũ. Tham lam quá rồi đấy Lão Tiêu, ăn bẩn cũng phải có tí tư cách chứ, lão già này đúng là liên quản tới đám Vương Vi Dân, Tề Viên Dân rồi, hẳn có vai trò vụ án Phân cục Tấn Nguyên năm xưa.
Tâm tư Giản Phàm không ở việc này, lấy bút cảm ứng viết lên màn hình vài cái tên, Tiêu Minh Vũ, Vương Vi Dân, sau đó gạch tới Dương Công Uy, chia nhánh sang Tề Viên Dân, Tề Thụ Dân, một cái gạch nữa nối tới Đường Thụ Thanh, rồi đặt dấu hỏi lớn bên cạnh Ngô Đích ... Ha ha ha, cái ổ này lớn thật!? Rốt cuộc là kẻ nào nhiều tiền bẩn tới mức nuôi được nhiều người như thế, trong đây ai là kẻ mấu chốt.
Bằng đó kẻ dính líu Tề Thụ Dân không thoát khỏi Đại Nguyên mới là lạ, nhưng Vương Vi Dân và Tề Thụ Dân làm sao có quản hệ đây, vừa mới bắt hắn xong lại đi làm ăn với anh họ hắn, ra tù một cái, mèo và chuột không thành kẻ thù mà lại thành một nhà, ai là kẻ xe chỉ luồn kim cho đôi bên? Còn Lý Uy, rõ ràng bảy đủ trò để lật nhào Tề Thụ Dân, hai lần báo tin liên quản tới cổ vật, sao rốt cuộc lại là cùng một bọn.
Bà nó chứ, quản hệ của đám người này loạn quá.