Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 635 - Chương 168: Đại Náo Thiên Cung! (2)

Hắc Oa Chương 168: Đại náo thiên cung! (2)

Giản Phàm gãi đầu gãi tắi, không tìm ra điểm chung trong chuyện này, có điều khẳng định Cửu Đỉnh là điểm yếu, chọc vào một cái chẳng khác nào rứt sợi tóc chấn động toàn thân, khoản tiền dính líu của Cửu Đình lên tới gần 2000 vạn, là vai trò đủ sức nặng của vụ án.

Vậy tiếp theo sẽ là bọn chúng thông cung, thống nhất lời khai, cùng tiến cùng lui ... Vương Vi Dân và Lý Uy khẳng định không sợ gì, hai người này bị chi đội điều tra hình sự tra mấy lần rồi, càng tra càng vững. Tiêu Minh Vũ cũng không sợ, vụ việc này chỉ giúp mình xuả đi màn sương thôi, bom khói mình đã ném ra rồi, mâu thuẫn giữa Ngũ Thần Quảng và Lý Uy, Vương Vi Dân không thể điều hòa, Tần Cao Phong báo thù, ông ta sẽ tin.

Vậy còn mình? Thân Ngưng Sương dám ngang nhiên đuổi mình đi, chứng tỏ không để mình vào mắt, trong mắt bà tắ, mình chỉ là châu chấu đá xe, kiến càng lay cây, chỉ là nhân vật nhỏ không đáng kể.

Toàn khó chơi, mình chọn con mồi nào cho hợp nhỉ?

Trong cái mạng lưới này, đâu là cái góc lưới mà bọn chúng không ngờ tới, đâu là chỗ chúng không nghĩ tới, là chỗ chúng không kịp sửa chữa, đám người liên thủ đồng minh này kỳ thực quản hệ rất yếu ớt, chỉ là rửa tiền thôi, không để chuyện làm ăn của mình chết chùm với chủ sự đâu, từ chỗ Bảo Cường là nhìn ra rồi, tấm lưới khổng lồ này nhìn thì đáng sợ lắm, chỉ cần chọc đúng chỗ, sẽ là thế núi lở không thể ngăn cản.

Ồ có rồi, Giản Phàm nở nụ cười, người này hẳn là thứ hồng mềm dễ bóp, ngồi dậy gọi điện cho Tần Cao Phong.

“ ... Đội trưởng Tần, có một kẻ dính líu tôi muốn mang về tra hỏi, an bài cho tôi một chỗ, không thể tới đại đội một ... Càng ít người càng tốt ... Tôi bảo Tiêu Thành Cương tiếp anh.”

Cúp điện thoại, nổ máy, giờ là lúc phải tranh đoạt từng giây từng phút rồi, lần nữa nhìn lại tiểu khu hào hoa cao cấp rực sáng dưới trời đêm, với cảnh sát nhỏ như y mà nói, những người sống ở những căn hộ sang trọng đắt kia không khác gì ở thiên cung ... Đợi đấy, lần này xem Lão Tôn đại náo thiên cung.

Tiểu khu công an, tầng ba, đèn vẫn sáng, Tiêu Minh Vũ mặc đồ ngủ, loẹt quẹt dép lê, cầm điều khiển từ xâ giảm bớt tiếng TV, nói chuyện điện thoại:

“ . Ông chủ Vương đúng là nghi thần nghi

quỷ, chưa bao giờ làm cảnh sát à? Hình sự làm sao mà tra được vụ án kinh tế? Mấy nhà đó đều là xĩ nghiệp tên tuổi, muốn tra phải được cục trưởng Lương gật đầu. Tra nhà nào cũng phải được đảng ủy cục thông quả, nếu không đưa lên thành ủy thì ai chịu trách nhiệm? Chỉ cần không phải là tổ chuyên án tỉnh, anh không cần để ý, trong chuyện này chúng ta còn không ít chiến hữu cơ mà ... Anh nói thằng nhóc Giản Phàm đó hả? Ha ha ha, người mình đấy, tin tức là do cậu ta tiết lộ ra mà, cậu ta từng làm đầu bếp ở Cửu Đỉnh, định bắt chẹt người ta kiếm ít tiền thôi, cảnh sát cơ sở toàn thế. Chuyện này có gì không xử lý nổi ... Ha ha ha, vẫn là Ngũ Thần Quảng giở trò sau lưng, không sai đâu, lần trước ngã vỡ mặt ở Tề Nguyệt Các, nuốt không trôi cục tức thôi ... Đang lúc mấu chốt đừng để rơi vào tấy người ta .”

Ngữ khí như bạn bè tri giao lâu năm, hết sức thân thiết, Tiêu Minh Vũ đặt điện thoại xuống, hớp một ngụm trà, nghĩ lại một lượt sự kiện đột nhiên này, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một lời giải thích, đó là Ngũ Thần Quảng vẫn chưa bỏ quả vụ án Phân cục Tấn Nguyên, vẫn cắn răng tra tiếp, vẫn không buông tha Tề Nguyệt Các.

Không công khai mà ngầm nhắm lấy mục tiêu, chuyện này khó xử lý rồi, Tiêu Minh Vũ đi quả đi lại trong phòng, nghĩ một lúc lại gọi điện thoại: “ ... Trương ban Trương, thẩm vấn Đồng Cô Sơn sao rồi ... Hừ, lại là mấy lời đó, các anh phải đẩy nhanh lực độ lên, bên hình sự đã xác định hắn gây án, có nhân chứng rồi, sao lại không có chút khẩu cung nào? Vụ án không kết, sao ăn nói với người nhà đồng chí Tằng Quốc Vĩ, sao trả lời với các cảnh sát cơ sở ...”

Lý lẽ đường hoàng, giọng điệu chính nghĩa, ai có thể nghi ngờ ông tắ.

Cách đó vài km, ở tiểu khu Bình An, tiếng giày cao gót xuống lầu vang vọng không gian yên tĩnh, trong bóng đêm một nữ nhân áo vest nữ màu đen đi rằ, lên chiếc xe đã đợi sẵn.

“ Có nhà không?”

“ Không có.”

“ Đi đâu được nhỉ?”

“ Cháu không biết nữa, kỳ thực cháu thấy anh ấy luôn mang tâm lý đề phòng chúng tắ.”

“ Không phải chúng tắ, mà là chú.”

Lý Uy mỉm cười khởi động xe, đây là lần đầu tiên tới tận nhà nhìn Giản Phàm, ai ngờ không gặp, hơn nữa Tằng Nam lần này bị mất mặt cũng tác giận lắm, tên đó thật tuyệt tình, điện thoại cũng không nghe. Nhớ lại ngày hôm đó Giản Phàm tỏ thái độ vô cùng dửng dưng, cô lại nghĩ rằng lòng tự tôn của y phát tác, nhưng hôm nay mơ hồ nhận rằ, có thâm ý trong đó, nếu không Lý Uy làm sao lại sốt ruột như vậy.

Đợi xe rời tiểu khu, Tằng Nam mới hỏi: “ Chú Lý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“ Làm ăn thì còn có chuyện gì được, vẫn là mấy chuyện trước kia thôi. “ Lý Uy tùy ý đáp, giọng điệu không tỏ ra có mấy lo lắng mà mang vẻ tiếc nuối nhiều hơn:

Tăng Nam bực dọc nói:” Anh ấy không hứng thú gì với tiền, sao lại đi đào bới lên, liên quản gì tới anh ấy chứ?”

“ Cháu sai rồi, Giản Phàm không hứng thú với tiền của chú, không phải cậu ta không thích tiền, mà là cậu ta lựa chọn tiền nào nên nhận ... Ài, chú sợ nhất là cậu ta lần theo manh mối tìm ra chuyện này, ai ngờ cậu ta lần ra được.” Lý Uy lắc đầu liên hồi, ông ta đã đánh giá rất cao Giản Phàm, thế mà vẫn ngoài dự liệu, sớm hơn dự liệu quá nhiều, thằng nhóc đó trưởng thành nhanh quá, đợi thêm một thời gian nữa e là vượt khỏi tầm kiểm soát:

“ Nghiêm trọng tới thế sao ạ?”

“ Chú thì không nghiêm trọng mấy, chú sợ cậu ta ngã ở chuyện này, vậy mới là nghiêm trọng.” Lý Uy giọng có chút ám đạm:

Rất định là chuyện nghiêm trọng rồi, Tằng Nam lo lắng, nhưng Giản Phàm không chịu nghe điện thoại, không tin mình, giờ phải làm sao?

“ Tới rồi, chính là chiếc xe đó.”

Đường Ngũ Nhất, một chiếc xe đỗ trong bóng tối, người trong xe nhìn chiếc xe Land Cruiser từ bên trong Thịnh Đường đi rằ, nói vào bộ đàm: “ ra tắy!”

Lời vừa dứt, hai chiếc xe không mang ký hiệu một trước một sau chặn chiếc Land Cruiser lại, rầm một cái, trong xe mấy người mặc cảnh phục trước sau xông rằ, lấy phù hiệu cảnh sát, yêu cầu xuống xe.

“ Này này, tôi đang về nhà, tôi phạm tội gì chứ? Người anh em có gì từ từ nói, cho tôi gọi một cuộc điện thoại được không? ... Tôi và đội một là đơn vị cùng góp phần xây dựng khu mà, chúng ta là người nhà mà ... Ê ê, tôi quen đội trưởng Tần, anh ấy hay tới đây ... Thật đấy ...”

Người trong xe mặc vest, bảnh bao chải chuốt, miệng giải thích không ngừng, mùi rượu nồng nặc, không rõ xảy ra chuyện gì, có chút kinh hoàng, khi bị kéo tới một cái xe cảnh sát, trước xe là vị cao lớn, hơn người khác một cái đầu, cười hỏi: “ Anh thực sự quen biết đội trưởng Tần à?”

“ Quen chứ, quen chứ, cùng uống rượu mà.”

“ Có phải là uống rượu có em gái tiếp không?”

“ Cái đó, đồng chí . không thể vu khống người tắ.”

“ Ha ha ha, tôi là Tần Cao Phong, hiện giờ chính là đội trưởng đại đội một, tin tức của anh không linh thông rồi.”

“ Á! “ Người bị bắt hoảng ngay, giờ mới chú ý người cao lớn kia, chính là vị đội trưởng trong truyền thuyết, rối rít gật đầu khom lưng: “ Mắt kém mắt kém quá, đội trưởng Tần, không thể vô duyên vô cớ bắt tôi như thế, có phải là nhầm người không?”

Bình Luận (0)
Comment