Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 636 - Chương 169: Đại Náo Thiên Cung! (3)

Hắc Oa Chương 169: Đại náo thiên cung! (3)

“ Không thể nhầm được, anh là Chu Thừa Văn tổng giám đốc của Thịnh Đường chứ gì? Chuyện nhỏ thôi, hỏi có lệ ấy mà, mời anh phối hợp, tôi cung kính mời anh đi, anh không phối hợp, vậy tôi đành còng anh thôi.” Tần Cao Phong giọng không ngọt không nhạt, thường ngày chướng tai vô cùng, dùng vào trường hợp này lại là tốt nhất ...

Chu Thừa Văn toát mồ hôi, nào dám ý kiến gật đầu: “ Phối hợp, phối hợp chứ ạ, sao lại không, để tôi tự đi.”

Nói rồi lên xe, nhìn hai cảnh sát đi kèm mình, chỉ mặt Tiêu Thành Cương mừng rỡ: “ A, tôi quen anh, đội trọng án đúng không, tôi còn quyên 10 vạn làm kinh phí ... Tôi nói này người anh em, chuyện gì thế? Nửa đêm canh ba mời người ta đi thế' này, cho tôi gọi cú điện thoại báo người nhà để khỏi lo ...”

“ Có vấn đề, tạm thời không được gọi.” Tiêu Thành Cương giữ di động của hắn, lạnh lùng phất tắy: “ Đi!”

0 giờ, nơi này là điểm giao cắt giữ đường Ngũ Nhất và Thịnh Đường, không gặp ai khác, hai chiếc xe một trước một sau áp giải, ba chiếc xe nối liền nhau đi vào trong bóng đêm, xung quảnh khôi phục lại yên tĩnh, như chưa từng có chuyện gì.

Xe chốt đuôi là Giản Phàm, ngồi bên cạnh là Tần Cao Phong, tự nhiên bị người ta lôi kéo quản hệ làm Tần Cao Phong rất buồn cười: “ Cái tên đó còn chưa hỏi gì đã hồ đồ nói cả đống rồi, bộ dạng đó, liệu có phải là nhân vật quản trọng không?”

“ Hắn là trai bao được Đường Thụ Thanh nuôi, xuất thân kế toán, đeo danh tổng giám đốc, sổ sách đen của Thịnh Đường chắc chắn hắn biết nhiều chuyện, tên này mềm nhất rồi đấy.”

“ Chuyện này ai biết cũng không dám tùy tiện mở miệng.”

“ Hừ, cái loại ăn cơm nhão thì làm sao mà cứng được, lát anh bắt nốt cả kế toán và tài vụ, nhốt một chỗ, nhân lúc chúng không phòng bị, đánh một trận hạ luôn ... Còn một nghi phạm trọng điểm, mai chúng ta bắt, đó mới là kẻ đầu to, tốt nhất là có khẩu cung trước khi báo cáo chi đội trưởng. Có lợi hại tới mấy giờ cũng là cá nằm trên thớt, xem chúng ta xuống dao thế nào. “ Giản Phàm thuyết phục được Tần Cao Phong ra mặt, thế là chỉ cần hắn đánh tiếng một cái, đám Quách Nguyên, Vương Minh liền nhảy rằ, rất hữu dụng:

“ Tốt nhất là cậu nên chắc chắn, nếu không bát cơm của tôi vỡ trong tấy cậu. Mà này Giản Phàm, bao giờ cậu mới có thể làm việc chính quy chút, lần nào cũng làm người ta lo thon thót.” Tần Cao Phong nói thế nhưng miệng lại cười:

“ Đội trưởng, gây án không có quy củ, vậy phá án sao có thể theo quy củ? Kỳ thực tôi đã biết đáp án, muốn tìm phương án giải quyết thì quá dễ. “ Giản Phàm tự tin nói, kỳ thực thầm thở phào, đáp án do Thân Ngưng Sương nói với y, ít nhất không cần đối diện với Lý Uy:

Tần Cao Phong nhếch mép cười không nói nữa, buổi chiều còn cùng chi đội trưởng thương lượng phải ra tấy thế nào, không ngờ Giản Phàm đã xuất chiêu, tên nhóc này kỳ thực đã quyết chí rồi, chiều nay chỉ là thử thái độ của chi đội trưởng thôi.

Đúng là gan chùm trời.

Không lâu sau, thừa đêm tối, xe đưa nghi phạm thứ nhất ra ngoại ô, đại đội điều tra hình sự số bốn.

Tách!

Đèn bàn bật sáng, ánh sáng đèn sợi đốt chói mắt chiều thẳng vào vị trí nghi phạm, Chu Thừa Văn vội vàng đưa tấy che luồng sáng chói mắt đó.

Là tên mặt trắng, rất đẹp trai, có điều mang vẻ nhợt nhạt bệnh tật, răng còn trắng hơn da mặt, cách mấy mét vẫn ngửi thấy mùi rượu, cà vạt sọc đỏ, cài ghim nạm kim cương, bộ âu phục Armani, nếu là ở trong văn phòng, nhất định là loại đập bàn quát tháo, nhưng ở đây biểu hiện không tốt, tới có 10 phút đòi đi tiểu hai lần, không biết giả vờ hay sợ quá mà rằ.

Đèn soi sáng cái phòng thẩm vấn đơn giản, thậm chí hơi xuống sắc, sơn tường lâu chưa quét lại, một song sắt chắn ngang, trước mắt là một nam một nữ, nhìn thấy cảnh phục nữ, con ngươi Chu Thừa Văn nở rằ. Biến hóa nhỏ bị Giản Phàm tóm được ngay, cười hỏi: “ Giám đốc Chu, cô em này thế nào? Tới Thịnh Đường có thể hot không?”

“ Không thành vấn đề, tuyệt đối ...”

Chu Thừa Văn mặc bệnh nghề nghiệp vừa buột miệng bị Tần Thục Vân trừng mắt hạnh, sợ hãi cúi đầu xuống, tới lượt Giản Phàm bị cô dẫm cho một phát dưới bàn, căn răng không dám kêu.

Nửa đêm khuya khoắt bị gọi ra ngoài đã đủ tức rồi, lại còn bị trêu ghẹo, không giận mơi là lạ.

Thẩm vấn chính thức bắt đầu.

“ Này này, đừng cúi đầu, nhận ra tôi không, chúng ta là chỗ quen biết cũ, khẩn trương cái gì, chẳng phải nói chúng ta là đơn vị cùng kiến thiết hài hòa thành phố à? “ Giản Phàm gõ gõ bàn nói làm Tần Thục Vân không vui, thẩm vấn gì mà chẳng nghiêm túc gì cả, ai đời thẩm vấn viên đi lôi kéo quản hệ với nghi phạm:

Nhưng Chu Thừa Văn lại vui, gật đầu: “ Nhận ra chứ, sao không nhận rằ, tôi sợ anh không nhận ra tôi nên không dám nhận ... Tôi biết anh là anh em của Đường Đại Đầu, Đường Đại Đầu là bạn tôi, tôi đã bảo mà, người Thịnh Đường chúng ta niệm tình xưa ...”

“ Dừng ... Giám đốc Chu, hỏi vài chuyện còn đưa anh về, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh, anh về rồi vỗ ngực nói từ đội hình cảnh bước rằ, oai lắm, đúng không? “ Giản Phàm phất tấy tiêu sái:

“ Đúng, đúng rồi! “ Chu Thừa Văn gật đầu ngày tắp lự, giờ mới nghĩ ra đúng là oai thật: “ Người anh em, hỏi đi, tôi biết gì nói nấy.”

Tần Thục Vân câm nín, cảnh sát chẳng ra cảnh sát, nghi phạm không ra nghi phạm, đây là lần đầu tham giả thẩm vấn của cô, thật thất vọng, cứ nghĩ phải đấu trí căng thẳng một phen chứ.

“ Trước kia anh từng làm kế toán hả?” Giản Phàm mở đầu:

Chu Thừa Văn lên mặt ngay: “ Đúng rồi, kế toàn viên cao cấp, nghiêm chỉnh đàng hoàng, không phải bằng giả ... Người anh em biết không, làm tới mức tôi không dễ đâu, vất vả mười mấy năm lên vị trí giám đốc, từ thường dân lên giới nhân viên văn phòng, từ nhân viên văn phòng tới lãnh đạo, sao dám làm chuyện trái pháp luật.”

“ Được rồi, xem sổ sách giao dịch này, thấy có vấn đề không? “ Giản Phàm đưa sổ sách trong tấy tới, chỉ sợ tên này miệng nói không ngớt, một số người khẩn trương lên một cái là ú ớ không nói được, có người lại nói không ngừng, giờ thêm tác dụng của hơi men, xem ra Chu Thừa Văn muốn ngừng cũng không được:

Chu Thừa Văn vừa xem vừa lẩm bẩm nói: “ Đối chiêu thu chi hàng ngày, đăng ký thu chi, bảng biểu ngân hàng ...”

“ Chú ý, chú ý, xem đường màu lam. “ Giản Phàm nhắc:

“ Ừ, ừ ... Màu lam, hả, kim ngạch lớn thế? Của nhà ai thế, à, cổ vật Tề Nguyệt, thế thì bình thường ... Có vấn đề gì đâu, thu nhập có đăng ký, đối chiếu đúng với ngân hàng, có ghi chép nộp thuế ... Khoản dư, 38.120.000 ... Tính toán một cái là biết ... Xí nghiệp nhỏ bây giờ lãi thì báo lỗ trốn thuế, có ai không ngậm miệng phát tài? Ha ha, còn xí nghiệp lớn, báo lãi bao nhiêu bao nhiêu, hết 8 phần 10 lại là lỗ vốn, đặc biệt là xí nghiệp lên TTCK, chỉ có vỏ rỗng lừa tiền người chơi cổ phiếu .. Để tôi tính cho mà xem. “ Chu Thừa Văn kéo tấy áo, thoải mái hơn là ở trong văn phòng, có lẽ do còn say đầu óc lâng lâng, nhận định vấn đề không chuẩn xác:

“ Không cần, không cần tính, anh xem cuốn sổ này, đó là khi anh làm kế toán đấy .. Thục Vân, cho anh ta xem .. “ Giản Phàm ra hiệu, Tần Thục Vân lật sổ sách sẵn đưa tới:

Bình Luận (0)
Comment