Chu Thừa Văn nhìn một cái, nghi hoặc: “ Đúng, sổ sách tôi xử lý ... Đây là xí nghiệp tư doanh, bà chủ thích mấy món phỉ thủy, cổ ngọc, người ta tự kiếm tiền, tiêu cũng có phạm pháp đâu? Sổ này rõ ràng, nếu giở trò đã không thể vào sổ ...”
“ Giám đốc Chu, năm 2008, lãi ròng của hộp đêm các anh kiếm được bao nhiêu, đùng nói dối, có ghi chép. “ Giản Phàm hỏi:
“ Thế nào cũng phải một hai nghìn vạn, sổ sách có thế, thực sự có bao nhiêu, chỉ bà chủ của tôi biết, cái này tôi không dám nói dối, càng không dám nói bừa.”
“ Đúng, lãi ròng là hơn 1000 vạn, nhưng bỏ ra 2000 vạn mua đồ cổ, sổ sách thuả lỗ nghiêm trọng, bà chủ của anh có bệnh à?”
“ Ặc ... Cái này ... “ Chu Thừa Văn nghe mới thấy không hợp lý, nhíu mày lại, có điều lập tức hiểu rằ: “ Nói không chừng người ta có tiền tiết kiệm, bà chủ của tôi không thiếu tiền, người Đại Nguyên đều biết, Thịnh Đường mà không có tiền thì ai có tiền?”
“ Vậy xem cái này, xem kỹ vào. “ Giản Phàm đem mấy bản photo lời khai của mấy nhà mà y đã tra hỏi rằ, sau đó chú ý biến hóa trên mặt hắn:
Nhìn một cái, sững người, không che dấu được sự khẩn trương, xem xong Chu Thừa Văn đặt xuống, biến hóa rõ ràng, không nói nữa, cái miệng há ra hết hìn Giản Phàm lại nhìn Tần Thục Vân.
Khỏi phải nói rồi, có vấn đề, người bình thường đại bộ phận không biết che dấu sắc thái tình cảm.
“ Tỉnh rượu được một nửa rồi phải không, nào tôi cho anh tỉnh nốt nửa nữa, về ngủ cho ngon .. Xem đi, có nhận ra không? “ Giản Phàm tấy cầm chồng giấy A4 dày, làm như tùy ý rút vài tờ đặt thành hàng lên bàn: “ Đã có mấy chục nhà khai ra rồi, anh xem đi, cơ bản là giống nhiều khác ít, gần như cũng giống Thịnh Đường ... Xem đi, xem có sao đâu ... Mọi người tranh nhau tố cáo kẻ xấu, chỉ xem biểu hiện của anh, tôi nhấn mạnh, biểu hiện và thái độ của anh sẽ liên quản trực tiếp tới thái độ của chúng tôi đấy.”
Tần Thục Vân cười thầm, chỉ có 4 lời khai thôi, vậy mà Giản Phàm nói như thể là khai hết rồi vậy, cái chồng giấy đang cầm trên tấy toàn là linh tinh, chả liên quản gì.
Chỉ có điều Chu Thừa Văn không rõ thực hư, cực kỳ kinh ngạc ghé tới nhìn, một bản, không sai, xem cái nữa, cũng không sai, xem thêm cái nữa, lòng lạnh toát ...
“ Nói đi ... Anh cấp cho đồ cổ Tề Nguyệt bao nhiêu tiền, kiếm được bao tiền . Đừng nói dối, vô nghĩa lắm, nếu tôi bảo bà chủ anh lấy ra số cổ vật giá trị 2000 vạn kia, có lấy ra được không? Này, đừng câm như thế, vừa rồi chúng ta trò chuyện hợp lắm mà. “ Biện pháp thông minh nhất là im lặng, thứ đến là phủ nhận hết, Giản Phàm sợ nhất là chúng thông đồng, Tề Nguyệt Các lấy mấy cái bình hũ nát ra cho mấy nhà kia giả mạo, cãi nhau giá trị của nó có mà đến tết:
“ Tôi ... Tôi không chắc lắm, chuyện này tôi không rõ. “ Chu Thừa Văn khó xử:
“ Giám đốc Chu, chúng ta là người ngày không nói chuyện mập mờ, anh và Đường Thụ Thanh quản hệ ra sao, ai chẳng biết, nếu thực sự có mấy món đồ cổ đó, chẳng lẽ anh chưa thấy? “ Giản Phàm tặc lưỡi lắc đầu:
“ Chuyện này, tôi thực sự không rõ lắm.” Chu Thừa Văn trong lúc luống cuống không biết phải nói dối thế nào cho ổn:
“ Chưa thấy phải không?”
Giằng co thời gian ngắn, mặt Chu Thừa Văn nhăn nhó, có vẻ hết sức không thoải mái, bứt rứt bất an nhìn đôi nam nữ cảnh sát trước mặt, bọn họ đã ném cho hắn một câu hỏi quá khó, không nói thì thành chống đối rồi, mà nói thì đoán chừng càng không đi được.
“ Giám đốc Chu, kỳ thực anh biết, tôi biết, bà chủ của anh và nhiều người làm ăn ở Đại Nguyên đều biết, chẳng quả là thủ đoạn của ông chủ Vương đổi vụ làm ăn này thành vụ làm ăn khác thôi mà.”
Nghe tới chữ "ông chủ Vương", Chu Thừa Văn rùng mình, chết rồi, chết rồi, cái này bọn họ cũng biết rồi.
Giản Phàm thầm cám ơn Thần Ngưng Sương một câu, chuyển lời: “ ... Còn chuyện quản trọng hơn nữa mà anh không biết, ngày 26 tháng 12 năm ngoái và ngày 23 tháng 1 năm nay, bắt hai vụ buôn lậu đổ cổ liên quản tới Tề Nguyệt Các, biết vì sao chúng tôi tra sổ sách quả lại với Tề Nguyệt Các không, đó là tra xem ai rửa tiền cho chúng ... Là ai, chúng ta đều biết, nhưng anh không tham dự đúng không?”
“ Đúng, đúng, tuyệt đối không tham dự, số má thì tôi biết chứ, anh đưa tôi món đồ cổ nào đó thì tôi mù rồi.” Chu Thừa Văn thề thốt:
“ Vấn đề là khoản chi cho Tề Nguyệt Các lại quả tấy anh, vậy anh nói xem, anh rửa tiền hay anh buôn lậu đồ cổ? “ Giản Phàm hỏi ngày vào điểm mấu chốt.
Chu Thừa Văn tích tắc lại nghẹn lời không biết nói thế nào.
Tên này là chim non, không có kinh nghiệm đối phó với cảnh sát, Giản Phàm giọng cảm thông: “ Giám đốc Chu, nể tình canh cung cấp kinh phí cho đội trọng án, tôi nói một lời chân tình, kỳ thực hai chúng ta như nhau thôi, tôi là cảnh sát nhỏ, nghê lệnh làm việc, còn anh, cũng thân bất do kỷ, nếu vướng vào pháp luật, người đầu tiên bị vứt bỏ là anh. Đường Thụ Thanh chỉ cần phủ nhận là không mua đồ cổ, coi như anh gặp họa rồi, khoản chi do anh duyệt, trách nhiệm là của anh .. Thứ đến là trong chuyện này không đơn giản như thế, chẳng may lớn chuyện lên, ông chủ Vương dính líu tới buôn lậu cổ vật, thế thì vẫn là anh gánh tội, vì tiền gửi cho Tề Nguyệt Các. Thế nào, thông khoái chút, viết cái chứng minh mình vô tội đi, anh xuất thân kế toán, tự biết rửa tiền chẳng phải là tội gì lớn, mà anh còn chẳng phải chủ mưu ... Chẳng lẽ đợi khi bên kia phủi sạch rồi anh gánh hết à?”
“ Tôi .. “ Chu Thừa Văn động lòng rồi, chỉ là mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, lòng hoạng loạn, không thể quyết được:
“ Thôi bỏ đi. “ Giản Phàm xô gấy đứng dậy, thu thập giấy từ vứt đầy bàn, bực mình nói: “ Chẳng tốn nước bọt với anh nữa, kế toán Lệ Lệ và tài vụ Lưu Dung đều đến rồi, tôi sang nói chuyện với họ, khi đó họ khai anh ra đừng mong khoan hồng, tiền phạt cũng tăng gấp đôi, sau đó tống anh vào tù, anh thích ăn cơm thù thì không ai ngăn được.”
“ Đừng đi, đừng đi ... Tôi chỉ ký tên, chuyển tiền ..” Chu Thừa Văn cuống lên, chỉ sợ Giản Phàm không chịu nghe mình nữa:
“ Quách Nguyên, anh vào đây, xem anh ta viết lời khai, chuyện liên quản tài vụ thì Thục Vân hỏi ... Giám đốc Chu, anh khai xong tôi chuẩn bị xe đưa anh đi, tranh thủ nhé. “ Giản Phàm vỗ vỗ tài liệu khích lệ, mở cửa để Quách Nguyên đi vào cùng Tần Thục Vân lấy lời khai chi tiết:
Ở ngoài cửa Tần Cao Phong đang hút thuốc, thấy Giản Phàm đi rằ, xem đồng hồ: “ Chỉ mất 12 phút, giỏi lắm.”
“ Có gì khó đâu, tên này quen ăn cơm nhão rồi, giờ nghe thấy ăn cơm tù là sợ ngay. “ Giản Phàm có chút cảm khái: “ Đường Thụ Thanh cũng là một nhân vật có tên tuổi vai vế, sao lại đi nhìn trúng cái loại này không biết, mười mấy phút đã bán đứng bà ta rồi.”
“ Vợ chồng còn khó đồng mệnh, nhân tình nhân ngãi mong gì chia sẻ hoạn nạn, vặn hắn vài lần, tôi thấy thằng đó biết không ít. “ Tần Cao Phong là người từng trải, ở mặt này kinh nghiệm hơn Giản Phàm, chỉ gian phòng còn lại: “ Đi xem đi, kiểm toán với tài vụ của bọn chúng khai thế nào rồi.”