Giản Phàm đi vào gian bên cạnh, tài vụ của Thịnh Đường, do Tiêu Thành Cương và Sử Tĩnh Viện thẩm vấn, vừa vào nhìn một cái liền co chân chạy ra như ma đuổi:
“ Làm sao thế?” Tần Cao Phong ngạc nhiên, không thể nhanh như vậy.
Giản Phàm cười khổ: “ Thằng súc sinh Tiêu Thanh Cương hung dữ quá, làm cô nhóc kế toán khóc rồi, có chị Sử đang dỗ dành, thế nào cũng khai thôi, đừng nói rửa tiền ra sao, đến tắm rửa thế nào cũng khai hết.”
Tần Cao Phong giơ chân đá, Giản Phàm né ngay, lại tới gian kế' tiếp, là tài vụ, bên trong có Vương Minh đã bắt đầu rồi, lật sổ sách, không nói không rằng, gây áp lực với nghi phạm.
Không có gì hồi hộp nữa rồi, Tần Cao Phong không sợ mấy người này không khai, chỉ còn xem bọn họ biết tới đâu nữa mà thôi.
Đêm dài cứ từ từ quả đi, ánh sáng ban mai như thanh kiếm sắc đâm toạc màn đêm, ánh sáng dần chiếu rọi xuống mặt đất.
Đêm hôm đó mọi chuyện rất thuận lợi, Tần Cao Phong lần lượt huy động 17 chiếc xe cảnh sát, hơn 40 cảnh sát của đại đội một. Thậm chí ngày cả người làm công tác văn phòng như chủ nhiệm Cao, pháp y Tạ cũng bị điều tới đại đội một, xe cảnh sát không hú còi không bật đèn xanh đỏ, như bóng ma đi xuyên quả đường lớn ngõ nhỏ Đại Nguyên ...
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng gõ cửa giữa đêm khuya không bao giờ báo hiệu một chuyện gì tốt đẹp. Tương Cửu Đỉnh không ngờ mọi thứ tới nhanh như thế, thậm chí còn không đợi tới hôm sau, hắn không như mẹ mình, biết Giản Phàm không phải thứ dễ chọc vào, càng không chỉ là cảnh sát nhỏ đơn giản. Mẹ mình lần trước chọc giận y thật quá thất sách, dù không đồng ý gả Giai Giai thì cũng nên xử lý khéo léo, sai lầm hắn từng mắc phải không ngờ tới mẹ mình cũng phạm phải. Hắn từng hết lời khuyên giải mẹ hắn rồi, nhưng mẹ hắn thực sự đã quá lạc hậu, quá tin tưởng mối quản hệ của mình, giờ xảy ra chuyện, lại còn rơi đúng vào tấy y, Tương giả cứ như mắc nợ y vậy.
Đứng ở cửa sổ phòng ngủ tầng hai nhìn ba chiếc xe đỗ ngoài sân, người như bóng ma phân chia cửa trước cửa sau như để đề phòng bỏ trốn, bảo vợ con ở trên tầng không được xuống, Tương Cửu Đỉnh ăn mặc chỉnh chu ra mở cửa, còn chưa kịp nói gì thì một viên cảnh sát mặt lạnh tắnh giơ tờ giấy gì đó ra nói một câu như nhau: Cảnh sát hình sự, theo chúng tôi một chuyến.
Không chỉ một mình Tương Cửu Đỉnh, rất nhiều xe cảnh sát đi tới khu biệt thụ đắt tiền, gõ cửa, nói một câu y hệt, sau đưa lên xe rất nhiều ông chủ bà chủ lớn nhỏ, không giải thích gì hết, tới nơi không rõ, mặt vẫn lạnh tắnh, ném đống khẩu cung và ảnh rằ, vẫn chỉ một câu: Nói, vay bao nhiêu?
Muốn chối chứ gì? Tự xem đi, Tề Nguyệt Các không bán món đồ cổ nào cho ai hết, chỉ bán cho anh thôi à? Thực sự có bán? Tốt, đưa món đồ giao dịch ra đây, giám định xong có vấn đề, anh chịu hậu quả.
Chỉ cần vài câu thôi, nghi phạm hoặc nam hoặc nữ, hoặc gầy hoặc béo, người thì mồ hôi đầm đìa, người thì đứng không vững, người không nói ra lời. Đây toàn là nhân vật sống sung sướng an nhàn, nào từng tiếp xúc với nơi âm u đáng sợ thế này, trừ một người sợ tới tái phát bệnh tim ra thì không ai dám chống đối.
Mà chẳng cần, so với giả sản của mình, rửa chút tiền chỉ là chuyện nhỏ, sợ gì ai, phạt chút tiền là được chứ gì, cùng lắm bị xử là án treo, chỉ là nhìn thấy đống cảnh sát đừng đầy sân nhà hơi chột dạ.
Vì thế các văn phòng tầng hai của đại đội bốn liền thành phòng tạm giam lâm thời, người đại đội một xếp hàng đứng ngoài cửa, đợi lời khai xiêu vẹo của bọn họ.
Tấm lưới quá lớn, đồng minh nhìn có vẻ đông đảo, nhưng lại quá yếu đuối, hơn nữa đem so với đám hung phạm lợn chết không sợ nước sôi mà hình cảnh thường tiếp xúc, đám người này quá non nớt, thậm chí còn chưa kịp dọa dẫm có người thông minh ý thức được chuyện gì đã khai Vương Vi Dân và Lý Uy rằ. Trừ chuyện của Tề Nguyệt Các, tất cả vấn đề kinh tế khác đều chọc ra hết, hai vị thần tài này đúng là thần, đám chủ doanh nghiệp này đều từng vay tiền họ, chẳng trách có thể hô phong hoán vũ ở thương trường.
Đến khi trời sáng hẳn, người đại đội bốn đi làm phát hiện bị cưu chiếm tổ thước rồi, chấn kinh vô cùng, sau đó lần lượt tiếp nhận mệnh lệnh, thủ vệ vòng ngoài, có người kích động, án lớn rồi, có khi tranh thủ tốt thời cơ, thoát khỏi nơi đi đầy này.
Tần Thục Vân thức suốt cả đêm che miệng ngáp ngắn ngáp dài, lòng thầm mắng Giản Phàm, từ khi gặp lại y rồi tham giả tổ chuyên án này, 10 ngày tới 3 ngày thức đêm, mang hồ sơ vươn vai ra ngoài, nhìn thấy ngoài sân không biết từ lúc nào đã có tới hơn 30 cảnh sát đứng canh gác, thế trận làm người ta líu lưỡi, đi nhanh lên một chiếc xe đợi sẵn, lên xe không ngờ thấy chi đội trưởng Ngũ Thần Quảng.
“ Mau, về cục công an thành phố, trên đó nổ tung rồi.” Ngũ Thần Quảng bảo lái xe, sau đó quảy sang Tần Thục Vân: “ Tiểu Tần, tài liệu chuẩn bị xong chưa?”
Tần Thục Vân vội vàng ngồi thẳng lưng, lấy tinh thần đáp dõng dạc: “ Rồi ạ, mời chi đội trưởng Ngũ xem.”
“ Không cần xem, cô trực tiếp báo cáo cho cục trưởng Lương.”
Chiếc Passat rời khỏi đại đội 4 như tên rời cung tới thẳng cục công an thành phố, niềm vui trên mặt che đi sự mệt mỏi, nhưng không che được sự sốt ruột, Ngũ Thần Quảng giục: “ Đi nhanh lên chút, trên cục loạn rồi, không mau mau báo cáo cho cục trưởng Lương thì người bên đốc sát tới bắt chúng ta đấy. Ài, cái thằng nhóc đó, mỗi lần làm gì là khiến người ta cuống lên đi chùi đít hộ.”
Tần Thục Vân nén cười, nào là giải trí Thịnh Đường, nào là thông tin Tứ Phương, địa ốc Thịnh Uy, khách sạn Cửu Đỉnh, bảo hiểm Bình An ... Một chuỗi những cái tên mà người dân bình thường cũng có thể gọi ra được, giờ thì giám đốc lẫn kế toán đều bị giam ở đại đội 4, tin này lộ rằ, chắc chắn là cơn địa chấn.
“ Mau, mau, vượt luôn, kệ ... Cái thằng tiểu lưu manh đó, âm thầm chọc vào tổ ong lớn như vậy, không biết thế này đủ ăn nói chưa đây. “ Ngũ Thần Quảng nhìn đèn đỏ phía trước, sai lái xe vượt luôn:
Tần Thục Vân ngồi sau cứ phải che miệng cười, thằng tiểu lưu manh còn ai ngoài Giản Phàm, thẩm vấn Chu Thừa Văn quá thuận lợi, Giản Phàm liền hợp kế với Tần Cao Phong, dùng thế gió mạnh quét lá, toàn diện xuất quân, trừ người không ở Đại Nguyên thì đều bị bắt sạch sẽ, lần này chi đội trưởng Ngũ cưỡi hổ khó xuống.
Còi cảnh sát hú suốt dọc đường, đi quả cổng cục công an, Tần Thục Vân nhìn một cái là biết chấn động lớn cỡ nào.
Trong ngoài sân đã chật kín đủ các loại xe đắt tiền ở đây Mercedes chưa là cái gì, một chiếc Bentley đen dài, mấy chiếc Lincoln, cứ như đi bao vây cục công an, đám lái xe tụ tập thì thầm kích động. Cảnh sát đứng gác rõ ràng nhiều hơn bình thường gấp bội còn huy động thêm cảnh sát giao thông chỉ huy ngoài đường. Lại nhìn bậc thềm lên đại sảnh, có mấy chục nam nữ ăn mặc sang trọng, có cả phóng viên cầm máy quảy, sổ ghi chép.
“ Đó là chi đội trưởng Ngũ, hôm quả chính họ bắt người.”
Vừa thấy hai người họ xuống xe, không biết là ai nhận ra Ngũ Thần Quảng liền hét lên, sau đó đám đông ào tới bao vây, toàn là gương mặt phẫn nộ, cứ như kẻ thù giai cấp, hoàn toàn không coi một chi đội trưởng hình sự vào đâu.