Hai tên mặc vest thở phào đi theo Tần Cao Phong, tưởng chuyện vậy là ổn rồi, nhưng Giản Phàm kiên quyết chắn đường, cảnh cáo:” Không thể thả người, Tần Cao Phong, anh đừng trách tôi không khách khí.”
“ Chi đội trưởng Ngũ, xem lời khai đi đã rồi quyết. “ Tần Thục Vân khẽ kéo Giản Phàm lại, mặt chi đội trưởng Ngũ đã tím tái thế kia rồi, còn cương nữa không hay: “ Giản Phàm làm vậy là có lý do của anh ấy, không phải vì muốn kháng lệnh chú đâu.”
Nói xong đưa lời khai rằ.
Tần Cao Phong dừng bước, người ngân hàng cuống lên, nhưng không dám làm gì cả, cứ nhìn Ngũ Thần Quảng chờ đợi.
Lời khai chỉ có ba trang, ngắn ngủi những rõ ràng, Ngũ Thần Quảng xem một lúc là xong, dù sao cả đời trải quả không biết bao sóng gió rồi, sắc mặt dần trấn tĩnh lại, chép miệng một cái, cuối cùng vẫn nói: “ Thả người đi, trước tiên để ngân hàng xử lý, không xử lý được chúng ta mới tiếp nhận.”
Nghe câu này mấy người Tần Thục Vân nhụt chí, một ngày vất vả ngược xuôi vậy là vứt đi rồi, cao tầng muốn che đậy việc này.
Tần Cao Phong lại lần nữa bước lên, Giản Phàm ngăn cản, giọng không kích động nữa, nhưng vô cùng kiên quyết:” Không được, tuyệt đối không thể thả.”
Tần Cao Phong quát:” Giản Phàm, cậu điên rồi à?”
“ Ai thả người mới là bị điên, chuyện này bị bưng bít sẽ khiến rất nhiều người dân thiệt hại lớn, rất nhiều con chuột béo thoát tội, không thể làm thế được.” Giản Phàm nói hết sức trấn tĩnh:
Hai vị đốc sát nhìn Ngũ Thần Quảng có vẻ khó xử, họ là người quen mặt Giản Phàm, thiện chí nhắc: “ Giản Phàm, cậu tránh ra đi, đây là mệnh lệnh của cục trưởng Lương đấy, tất cả phải phục tùng mệnh lệnh, cậu cũng phải đi theo chúng tôi.”
“ Mệnh lệnh kiểu gì thế, bao che nghi phạm, chôn vùi sự thật, các người tự nhận mình là cảnh sát đấy à, loại mệnh lệnh này tôi không tiếp nhận.” Giản Phàm đứng trước cổng chính, nhất quyết không đi:
Ngũ Thần Quảng mất mặt lớn rồi, lời này mà truyền tới tai lãnh đạo còn tới mức thế nào, mắng cả cục trưởng rồi, thằng nhóc này quá lắm rồi: “ Cao Phong, còn không mau tước súng.”
“ Tôi xem ai dám? “ Giản Phàm nhanh như cắt rút súng cầm tắy, rắc một cái đã mở chốt bảo hiểm: “ Thử tiến lên xem.”
Lần này thì toàn bộ người hai phe cùng kinh hoàng bất giác lùi lại, người ngân hàng trốn sang bên né súng, Tần Thục Vân không ngờ chuyện tới mức này, sợ hãi hét lên: “ Giản Phàm! Anh đừng kích động.”
Mấy người Tiêu Thành Cương cũng liên tục gọi tên Giản Phàm, muốn y bình tĩnh, Tần Cao Phong căn bản không sợ nói: “ Trò này tôi dạy cậu, có giỏi chĩa sũng vào tôi xem.”
“ Phì! ... Được lắm, các người thích bao che cho tội phạm, làm đi, tôi khinh! Không thèm chung hàng ngũ với các người.” Giản Phàm khinh miệt nhổ một bãi nước bọt, một tấy cầm súng, tấy cởi cúc áo, bộ cảnh phục sạch sẽ ném xuống đất, tiếp đó là mũ ném tới chân hai vị đốc sát:
“ Giản Phàm! ... “ Tần Thục Vân yếu ớt kêu lên, mũi cay xe, thiếu chút nữa rơi nước mắt:
Giản Phàm mặt hầm hầm chỉ mặt Ngũ Thần Quảng, Tần Cao Phong: “ Sỉ nhục, các người là sự sỉ nhục của cảnh sát ... Tằng Quốc Vĩ bị chôn ở Hách Liên Khất Đài mười bốn năm là sỉ nhục của cảnh sát, hôm nay các người thả nghi phạm đi là đại sỉ nhục. Từ cái chết của Tằng Quốc Vĩ tới vụ án ngân hàng này, đều là một nhóm người làm, mười bốn năm quả, chính vì đám người đáng sỉ nhục các người mà khiến tội phạm càng ngày càng lớn mạnh, từ đào mộ thành buôn lậu, từ buôn lậu thành rửa tiền, từ rửa tiền thành chiếm đoạt tài sản ngân hàng, các người mù hết rồi à? Đây căn bản là cùng một vụ án, các người muốn Lý tắm Trụ, Tề Thụ Dân, Vương Vi Dân, Lý Uy cùng với kẻ ẩn trong bóng tối đắc ý cười vào mặt à? Vụ án này mà giao cho ngân hàng, càng lấp liếm thì càng tổn thất, chẳng lẽ đợi tới khi thành hậu quả không thể vãn hồi nữa mới đứng ra à? Mười bốn năm quả nhục nhã chưa đủ à?”
“ Hỗn xược! Câm mồm.” Tần Cao Phong bị nói tới lòng cuộn sóng, quát:
E rằng ở đây không ai hiểu, cả Ngũ Thần Quảng cũng không hiểu, khao khát theo đuổi vụ án của Giản Phàm lớn tới mức nào, nhưng mọi người biết, giờ chỉ có thể trông cậy vào Tần Cao Phong mới có thể trấn áp Giản Phàm, người khác e là phản tác dụng:
“ Đội trưởng, anh ngày ngày mở mồm không biết thẹn nói ghét ác như thù, diệt ác tận gốc, anh muốn thả nghi phạm? Anh biết chúng lấy đâu ra tiền không, chúng giả mạo con dấu và chữ ký, chỉ một tên Thiệu Kiến Bình kia mà số tiền hắn gây thất thoát đủ xử bắn rồi, còn kẻ đằng sau thì sao, để chúng ung dung tiêu đồng tiền đó hay dùng nó gây tội ác nữa à ... Chi đội trưởng, vì vụ án này mà cả nhà Tiết Kiến Đình chỉ còn một đứa bé một tuổi, chú bao giờ tới thăm đứa bé đó chưa, chú sờ lên ngực hỏi xem mình, chú muốn còn bao nhiêu người chết nữa? Tằng Quốc Vĩ bị oan mười bốn năm rồi, tới giờ vẫn chưa biết ai là người thực sự ra lệnh giết ông ấy, chủ hỏi lương tâm xem, chú có xứng với chiến hữu không? Anh em Tề giả và Vương Vi Dân còn bao tội ác, đây là cơ hội cuối cùng, chúng ta đã chọc vào chỗ yếu nhất của chúng tồi, nếu lần này còn chùn tắy, chúng sẽ xóa sạch mọi dấu vết, sẽ mãi mãi tiêu diêu ngoài vòng pháp luật ... Toàn bộ các người sẽ bị đóng đinh vào cột sỉ nhục của cảnh sát.”
Lúc này tâm tình Giản Phàm đã hoàn toàn mất kiểm soát, mỗi lời nói như viên đạn đâm xuyên tim mỗi người, Tần Cao Phong chép miệng không nói nữa. Mấy cảnh sát trẻ bị những lời này làm máu sôi lên, bọn họ làm cảnh sát luôn phải chấp hành những mệnh lệnh không rõ ràng, thậm chí trái lương tâm, lòng ai cũng uất ức, bị Giản Phàm khơi hết rằ, không khỏi khó chịu. Hai vị đốc sát không biết xử lý thế nào, nhưng đưa về ban đốc sát thế nào cũng phải đối diện với hồi sỉ nhục không ngẩng đầu lên được. Người ngân hàng thì thấy mất mặt, chửi đám bảo vệ vô tích sự, giờ bị người ta nắm thóm rồi.
“ Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên ... Tôi lấy thân phận chi đội trưởng, lệnh hai cậu tước súng của cậu tắ.” Ngũ Thần Quảng thở dài ra lệnh, thấy hai người kia không nhúc nhích, lửa giận bốc lên:” Còn không mau lên.”
Hai người kia nhúc nhích rồi, nhưng là chạy đi nhặt áo, mũ của Giản Phàm, nhặt xong hậm hực về chỗ, trắng trợn kháng lệnh.
“ Vương Minh ... Cậu đi thả trưởng ban An rằ. “ Ngũ Thần Quảng biết thời khắc quyết định cuộc đời cảnh sát của mình đã tới rồi, hít sâu một hơi, ra lệnh cho Vương Minh, Vương Minh thấy không phải là thả nghi phạm thì nhìn Giản Phàm một cái chấp hành. Đợi hắn đi rồi Ngũ Thần Quảng quảy sang người ngân hàng: “ Hai vị, chuyện này tra rõ rồi, tôi kiến nghị các vị mau mau về tra sổ sách đi, xem còn có sơ sót gì nữa không, nói không chừng có tổn thất lớn hơn chưa được phát hiện ... Các vị thấy rồi, Thiệu Kiến Bình đã khai hết, nếu hôm nay tôi thả người, e bị cấp dưới nhổ nước bọt vào mặt, về sau không ai nghe tôi nữa. Thế này đi, dù sao tiền không truy hồi được nữa, các anh về ngăn cản tổn thất lớn hơn đi, Thiệu Kiến Bình do chi đội chúng tôi giám sát ... Lúc khác tôi sẽ giải thích cho giám đốc Cao và cục trưởng Lương ... Mời ...”
Rất nhanh Vương Minh đã dẫn trưởng ban An rằ, ba người ngân hàng không còn cách nào khác, vội vàng lên xe, vừa đi vừa gọi điện thoại báo cáo bên trên.