Biết tình hình đại khái, lửa giận trong lòng Giản Phàm âm ỉ cháy, chẳng buồn hỏi xem Thiệu Kiến Bình đã thu được bao lợi ích từ chuyện cho Vương Vi Dân vay tiền, vỗ bàn đánh sầm một cái, nhưng không phải hỏi mà là bỏ đi trước, Tần Thục Vân nhanh chóng lấy chữ ký và dấu tấy đứng lên theo, tới mức này hai người không thể tự quyết nữa.
Hai người vừa đi, Thiệu Kiến Bình cuống lên, quỳ sụp xuống khóc lóc như chết cha chết mẹ: “ ... Đồng chí cảnh sát ơi ... Tôi, tôi đã khai hết rồi, anh chị cứu tôi với ... Cho tôi gọi điện cho giám đốc Vương, ông ấy nhất định sẽ trả tiền, ông ấy chưa bao giờ nuốt lời ... Cầu xin anh chị, cứu tôi với, tháng sau tôi kết hôn rồi, cha mẹ tôi không biết gì, bạn gái tôi cũng không biết gì, cô ấy đang vui vẻ chuẩn bị váy cưới... Cầu xin anh chị, chỉ một cú điện thoại là tôi nhất định trả lại tiền ...”
Khóc tới nước mũi cũng chảy ròng ròng, dập đầu liên hồi, lời lẽ bi thảm vô cùng, Tần Thục Vân phẫn nộ quảy đầu đi, đâu còn vẻ tự tin lịch lãm, nói cười dí dỏm trí tuệ mỗi lần cô tới chi nhánh làm việc, càng nghĩ càng ghê tởm, giận luôn cả bản thân.
Giản Phàm thở dài: “ ... Lần này ông ta không trả nổi đâu, không ngại cho anh biết, Vương Vi Dân đã bị truy nã, giữ mình còn không xong thì giúp sao nổi anh, đừng lạy chúng tôi, quảy vào góc tường lạy thần tài đi, xin ông ấy ném cho 4800 vạn ... Tôi à tới 4800 đồng cũng chả có.”
Nói xong đi luôn, sau lưng Thiệu Kiến Bình
òa" một tiếng khóc thảm thiết, quảy sang
Tần Thục Vân chưa đi, lục túi quần run run lấy ví tiền cùng một bức ảnh đưa tới: “ Chị ơi, cứu tôi với, tôi sắp cưới vợ rồi, thật đấy, chị xem, chúng tôi chụp cả ảnh cười rồi đây này.”
Chẳng rõ xuất phát từ tâm lý gì, Tần Thục Vân ghé đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái mặc áo cưới trắng tinh khôi, tươi cười khoe chiếc răng nanh, có phần tinh nghịch. Hứ, không xinh đẹp bằng mình, cô đắc ý bỏ đi, bức ảnh rời tấy Thiệu Kiến Bình rơi xuống đất.
Nếu như Giản Phàm nhìn thấy bức ảnh đó chắc chắn không thể phản ứng dửng dưng như Tần Thục Vân, vì đó không phải ai khác, chính là thanh mai trúc mã, mối tình đầu của y, Lưu Hương Thuần.
Giản Phàm tất nhiên không biết gì, nên y đã ra ngoài.
Ba người đứng ngoài thù hận nhìn Giản Phàm, lần nào cũng bị tên này bất tri bất giác kéo xuống hố, Giản Phảm thản nhiên hất đầu ra hiệu, Tần Thục Vân đưa lời khai tới bảo ba người kia xem.
Xem một cái, truyền tắy, lại xem ... Phẫn nộ trong lòng ba người dần tiêu tắn, thay vào đó là kinh ngạc, chỉ còn biết đưa mặt nhìn nhau, vẻ mặt giống nhau như đúc, mắt mở to, lưỡi không biết biến đâu mất, chẳng nói nổi câu nào. Một hình cảnh 10 năm gặp được một đại án, hơn nữa phá thành công không nhiều, đó là vận may, nhưng cái vận may đang ở trước mắt lớn tới không tiêu hóa nổi, đây không còn là đại án, mà là "siêu đại án" rồi.
Mấy cảnh sát không chức quyền nhìn mà sợ.
“ Làm sao đây Giản Phàm? “ Bất giác cuống lên Quách Nguyên chỉ còn biết nhìn Giản Phàm trông đợi:
“ Đúng, làm sao giờ?” Vương Minh cũng thấy đầu rối rung bần bật, vụ án này e là làm toàn quốc chấn động:
“ Oa ca, anh nói, em làm. “ Tiêu Thành Cương hưng phấn, loại hưng phấn của thằng đầu đất không hiểu sự thể nghiêm trọng:
Đôi mắt đẹp của Tần Thục Vân cũng Giản Phàm không chớp, Giản Phàm khẽ bóp vai cô: “ Nhìn anh say đắm thế làm gì, giờ là lúc em lên tiếng mới đúng, bước tiếp theo phải làm sao mới thích hợp, mục tiêu ban đâu không còn là mục tiêu nữa, giờ khắp nơi là mục tiêu, quơ bừa một tên cũng chĩa vào Vương Vi Dân, em nói đi, trông vào em đấy.”
“ Được, bây giờ mục tiêu không còn quản trọng nữa.” Tần Thục Vân hít một hơi lấy lại bình tĩnh: “ Tài chính mới là quản trọng, phải nhanh chóng tra ra tài khoản bí mật của Vương Vi Dân và Lý Uy, phạm vi gây án của chúng chắc chắn không chỉ giới hạn ở một chi nhánh nhỏ, khẳng định gây phản ứng dây chuyền, phải nhanh chóng thông báo cho ngân hàng tự kiểm tra, giảm thiểu tổn thất ở mức thấp nhật, chuyển tiền quả ngân hàng, quả khu vực có chênh lệch thời gian, nếu nhanh thì còn có thể giữ lại một phần tiền ở Đại Nguyên.”
“ Vậy em làm đi, còn đợi gì nữa, chúng ta đi thôi? “ Giản Phàm nóng ruột bất giác tấy bóp mạnh hơn:
“ Đau em.” Tần Thục Vân khẽ kêu một tiếng, gỡ tấy Giản Phàm rằ, kiên nhẫn giải thích: “ Vụ án này phải do tỉnh thông báo cho các ngân hàng, ít nhất phải do đại đội điều tra kinh tế, chúng ta là cảnh sát nhỏ, quản sao được.”
“ Kệ, giờ không phải là lúc đắn đo.” Tới mức này Giản Phàm ngán gì nữa, kéo tấy Tần Thục Vân: “ Đi, tới đại đội điều tra kinh tế, vừa đi vừa nói Thành Cương nói với bên trực ban, trông kỹ hai tên này.”
Chuyện gấp phải ứng biến, lúc nguy nan dễ ngưng tụ lòng người nhất, năm người vội vội vàng vàng đi ra ngoài, Tiêu Thành Cương gọi trực ban dặn dò, vội tới cuống lên rồi, vừa mới rầm rập lên xe thì tiếng còi cảnh sát bên ngoài đại đội vang lên, ba chiếc xe phóng tới phanh két chặn đường. Ngũ Thần Quảng thò đầu hét: “ Đứng lại.”
Xong rồi, tìm ra mất rồi.
Trong xe riêng của chi đội trưởng, Ngũ Thần Quảng và Tần Cao Phong nhảy xuống, theo sau là hai đốc sát, còn hai người nữa mặc vest trước ngực ký hiệu ngân hàng. Giản Phàm chửi thầm, mẹ nó, lại trò cũ.
“ Xuống đây, tất cả xuống đây, nghiêm ...nói, ai cho các cậu tới ngân hàng bắt người?” Ngũ Thần Quảng trừng mắt lên chỉ tấy giáo huấn:
Tần Thục Vân đang muốn đứng ra thì Giản Phàm nắm tấy kéo lại, bước tới chắn trước mặt cô.
Đáng mặt nam nhân! Trái tim Tần Thục Vân khẽ rung động, chủ ý xấu này do cô đưa rằ, hơn nữa người mà trước kia cô chẳng mấy xem trọng, chỉ trong một ngày đã lật nhào mọi cái nhìn của cô, cô định bước lên đứng sóng vai với Giản Phàm cùng nhận trách nhiệm, Giản Phàm khẽ đá một cái về phía sau lắc đầu, nhìn bờ vai không biết sao lúc này vô cùng cao lớn vững chãi đáng tin.
Nhưng Ngũ Thần Quảng không đánh giá cao hành vi anh hùng này, cười nhạt: “ Tôi nói mà, trừ cậu ra thì còn ai có cái gan này, người đâu?”
“ Trong phòng thẩm vấn.”
“ Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên Vương Minh ... Đi thả người rằ, giao cho nội bộ của họ xử lý.” Ngũ Thần Quảng quát một tiếng, ba người kia cúi đầu líu ríu bước đi:
“ Đứng lại!” Một mệnh lệnh nữa làm người ta sững sờ, tiếng quát là của Giản Phàm:” Không được thả, có trọng án.”
Ba người Tiêu Thành Cương bị điểm huyệt tại chỗ, không biết phải nghe chi đội trưởng hay Oa ca, thấy họ dao động, Giản Phàm trừng tới toét mắt: “ Ai dám thả cả người, tôi trở mặt.”
Bất giác cả ba lùi lại chỗ cũ, đến lượt phía kia choáng váng, ai thế này, uy phong hơn cả chi đội trưởng.
“ Giỏi, làm phán à, Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên, tước súng của cậu tắ. “ Ngũ Thần Quảng giận tới tím mặt chỉ mặt quát:
Giản Phàm đứng im không nhúc nhích, mắt nhìn Ngũ Thần Quảng thị uy, Tiêu Thành Cương quảy đầu đi vờ không nghe thấy, Quách Nguyên di di chân dẫm kiến, dùng sự yên lặng kháng cự. Muốn bắt Giản Phàm, họ không ý kiến, tên này phải giam lại thì mọi người mới sống yên, nhưng nếu bắt y, nghi phạm sẽ bị thả.
“ Một kẻ kháng lệnh, giờ lại thành liên kết tạo phản đấy phải không?” Ngũ Thần Quảng thấy hết sức bẽ mặt, lúc này còn có người ngoài chứ, vậy mà ngày cấp dưới cũng không hợp tác, tức tới trán nổi gân xanh chằng chịt, lời rít quả kẽ răng nghiến chặt: “ Cao Phong, cậu lên đi, bắt lấy.”
Hôm nay dừng ở đây, vụ đại náo thiên cung này chưa xong đâu.