Người bên ngoài hình như truyền sự khẩn trương vào trong phòng, nhìn kỹ thì tuổi chừng 30, khuôn mặt điển trai trắng trẻo giờ sợ tới biến dạng, cơ mặt co giật, thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn một cái cúi đầu xuống.
Giản Phàm nhếch mép, loại này ngoài chơi đùa nữ nhân thì chẳng có gan lơn hơn được, đánh mắt với Tần Thục Vân, ý nói, em bảo loại này hơn anh đấy à?
Tần Thục Vân đỏ mặt, nghĩ lại lúc mình từng bị loại này làm động lòng, thẹn quá hóa giận đập bàn: “ Thiệu Kiến Bình, 4800 vạn đâu?”
“ Tôi ...” Thiệu Kiến Bình sợ tới nhũn người, nhận ra tên bắn súng khi nãy thong thả ngồi xuống càng không nói nổi thành lời:
“ Nhìn rõ tình thế đi, giờ cảnh sát đang bảo vệ anh đấy, anh lấy của đơn vị bao nhiêu tiền như vậy, trở về họ ăn sống nuốt tươi anh. Nói, tiền đâu?” Tần Thục Vân cũng hiểu Giản Phàm lần này nghe mình khích bác gây họa lớn rồi, cần phải lấy được khẩu cung trong thời gian sớm nhất nếu không thì Giản Phàm nguy mất:
“ Tôi, tôi, tôi không lấy, tôi tôi tôi ..." Thiệu Kiến Bình khẩn trương tới độ môi run bần bật, nói không rằ:
Giản Phàm vỗ vỗ vai Tần Thục Vân, thằng này sợ són đái rồi, dọa dẫm là không cần thiết nữa, hắn mà sợ quá độ còn nói được gì, giọng mềm mỏng hơn: “ Tiền giờ trong tấy ai?”
“ Trong tấy giám đốc Vương.” Thiệu Kiến Bình nuốt nước bọt mấy lần mới nói ra được một câu trọn vẹn:
“ Giám đốc Vương nào?”
“ Vương Vi Dân.”
Chỉ vài câu hỏi đã xong việc, Giản Phàm thầm giơ ngón cái với Tần Thục Vân, biết xoáy đúng trọng điểm, cô gái này rất nhạy bén, quả nhiên khó có trùng hợp ngẫu nhiên được, phải dính líu tới tài khoản bị đóng băng, hai tên này dính líu tới nhau: “ Đừng khẩn trương, thế là được, tiền không ở trong tấy anh thì có gì mà phải sợ. Nói tôi nghe xem nào, anh làm thế nào?”
Đám sống an nhàn sung sướng này cơ bản không đối diện nổi với sóng gió, huống hồ là cảnh kinh tâm động phách trước cửa ngân hàng đã làm hắn sợ vỡ mật, có bao nhiêu khai bấy nhiêu.
Đâu đuôi kỳ thực đơn giản, giới doanh nhân có mỹ danh "thần tài" là nói về Lý Uy, còn thần tài của giới ngân hàng là người khác. Đối với các lãnh đạo chi nhánh lớn nhỏ của ngân hàng, chuyện đau đầu nhất là nhiệm vụ kinh doanh mà tổng bộ đưa rằ, các ngân hàng cạnh tranh ngày càng kịch liệt, áp lực nhiệm vụ ngày càng lớn, ép bọn họ không thể không giở hết thủ đoạn hoàn cảnh chỉ tiêu cấp trên giao cho, nhằm giữ lại lương bổng và phúc lợi cao.
Thế nhưng dù huy động hết thân bằng cố hữu của nhân viên thì chút tiền trong tấy họ so với nhiệm vụ cứng tổng bộ giao chỉ là hạt muối bỏ biển, không giải quyết được vấn đề, người thông minh ai cũng nhìn rằ, không kéo được ông chủ của các công ty, xí nghiệp lớn gửi tiền vào chi nhánh thì nhiệm vụ khó hoàn thành.
Tục ngữ nói anh hùng ứng vận mà sinh, kiêu hùng ứng nạn mà sinh, dưới tình thế khẩn cấp ấy đã sinh ra một vị kỳ nhân: Vương Vi Dân.
Theo lời khai của Thiệu Kiến Bình, những đầu não của các chi nhánh cũng có một vòng tròn riêng, đồn đại nhau chỉ cần bắt được quản hệ với Vương Vi Dân, hắn tùy tiện cho vay mấy nghìn vạn thậm chí cả trăm triệu cũng dễ như trở lòng bàn tắy. Không ít giám đốc và chủ nhiệm chi nhánh đã tận mắt chứng kiến, giám đốc Vương trong bữa cơm chỉ một cuộc điện thoại là gọi được lãnh đạo có vai vế trên thành phố tới, vì thế chỉ huy xí nghiệp nhỏ chỉ là chuyện vặt.
Thiệu Kiến Bình xuất thân không cao, con nhà công chức, vốn không quen Vương Vi Dân, có một lần vô tình phát hiện Tề Nguyệt Các và Hâm Long có giao dịch quả lại, hơn nữa số lượng không ít, thế là có cớ rồi, vòng vèo quảnh co làm quen được. Không lâu sau thì được nếm mật ngọt, chỉ lần nhiệm vụ gửi tiền hoặc cho vay của chi nhánh chưa hoàn thành, một cú điện thoại thôi, thì đúng là nghìn vạn cũng được giải quyết, mà chữ tín của Vương Vi Dân cũng rất tốt, trả lợi tức chưa bao giờ quá hạn.
Lái buôn tài chính! Tần Thục Vân thầm định nghĩa cho Vương Vi Dân.
Người ta đã bỏ ra đương nhiên mình cũng phải báo đáp, báo đáp, cũng là tiền. Ba năm trước hai người bắt đầu ngầm chơi trò con số này, mới đầu là dùng tiền từ người gửi tiền mà hắn kéo tới dùng vào việc khác. Thiệu Kiến Bình bật đèn xânh, mấy hộ gửi tiền cũng ngầm chấp nhập, ngân hàng vờ không biết, mặt con buôn này đem tiền đi dùng. Ba phía đều hiểu ngầm trong lòng, đương nhiên cũng chưa bao giờ xảy ra vấn đề, trước khi đối chiếu sổ sách luôn kịp thời trả tiền.
Đây là tắm giác nguy hiểm! Tần Thục Vân sợ hãi, chỉ cần một bên có vấn đề là tắm giác này xuất hiện nguy cơ, mà bây giờ, đã xuất hiện rồi.
Còn về phần Thiệu Kiến Bình, biết Vương Vi Dân giả sản lớn, quả như Tần Thục Vân dự liệu, vì luôn thuận buồm xuôi gió, sau khi chơi trò Càn Khôn Đại Na Di này một cách thuần thục, lá gan của Thiệu Kiến Bình lớn lên, từ dùng tiền của những người gửi ngầm chấp nhận tới dùng tiền của người không hay biết gì.
Hắn thường xuyên chuyển lượng lớn tiền tới tài khoản Vương Vi Dân chỉ định.
Lợi ích thì tất nhiên không ít, ngoại trừ duy trì lương bổng và phúc lợi của mình, kiếm về phí phát triển nghiệp vụ mà ngân hàng cấp, mỗi lần còn được Vương Vi Dân lại quả không ít. Những thứ này Tần Thục Vân chẳng buồn hỏi, ám thị Giản Phàm hỏi thủ pháp mượn tàm tài chính. Chỉ vỗ bàn một cái là Thiệu Kiến Bình ấp úng khai rằ, không ngờ là làm giả con dấu và chữ ký của người gửi tiền.
Những lời này làm Giản Phàm cứ tròn mắt ra mà nghe không nói lên lời, không phải vì số tiền quá lớn, không phải vì tấm màn đen, mà vì bị thủ pháp thô thiển làm khiếp người. Nói cách khác tiền gửi ngân hàng của khách hàng, đều là tài chính lưu động của Vương Vi Dân, đó là nguyên nhân tiền gửi của vị khách kia không cánh mà bay, nếu không phải đã đóng băng tài khoản, thì tiền sẽ lại quảy về mà thần không biết quỷ không hay.
Tất cả đơn giản tới mức khó tưởng tượng, trong ngoài câu kết, từ rửa tiền tới dùng tiền của công, rồi phát triển thành chiếm đoạt tài sản. Ngày cả Giản Phàm mù tài vụ mà cũng đoán ra được thủ pháp của chúng, đó là lấy chỗ này đập vào chỗ kia, dùng tiền ngân hàng trả cho ngân hàng, lợi dụng chênh lệch thời gian, trong tấy luôn giữ khoản dư nhất định, đề phòng lúc bất trắc thì cả tiền lẫn người đều biến mất. Giống rỡ tường đông vá tường tây vậy, rồi sẽ một ngày không bù lại nổi.
Tất cả chỉ bằng thủ pháp thô thiển như vậy thôi, chẳng trách vì sao hơn hai năm quả giao dịch đồ cổ của Tề Nguyệt Các sụt giảm, một là vì buôn lậu đồ cổ đã giảm bớt, không còn nhiều tài chính phi pháp để rửa tiền. Nguyên nhân lớn hơn nữa, Vương Vi Dân đã không thỏa mãn chút lợi nhỏ do rửa tiền kiếm được, vươn bàn tấy đen vào ngân hàng.
Con đường ắt quả của tội phạm: Từ tội nhỏ từng bước thành đại gian đại ác.
Hơn nữa không phải trường hợp cá biệt, khi Giản Phàm hỏi có ai tham dự chuyện này, Thiệu Kiến Bình thậm chí cảm thấy oan ức trả lời một câu: “ Tất cả mọi người đều làm như thế, nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bị ngân hàng thay thế, dù ai lên thay họ cũng làm thế.”
Thẩm vấn quá mức thuận lợi, tới mức Giản Phàm chỉ biết nhìn Tần Thục Vân chia sẻ bớt chấn kinh của mình, sự việc nghiêm trọng, nhưng vì ai ai cũng làm thế thì khoản tiền thất thoát lớn cỡ nào, cả hai đều choáng, vậy phải làm sao?
Không cần nói 500 triệu kia vẻn vẹn chỉ là khoản dư, rốt cuộc là bao nhiêu người liên quản, Vương Vi Dân và Lý Uy rốt cuộc mượn tạm của ngân hàng bao nhiêu tiền đều là con số không rõ, càng hỏi lòng càng lạnh ngắt.