Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 645 - Chương 178: Đại Náo Thiên Cung! (12)

Hắc Oa Chương 178: Đại náo thiên cung! (12)

Hai chiếc xe Audi mang biển 999 và 888 đỗ lại ở cửa cục công an Đại Nguyên, thông báo với bảo vệ, đi thẳng vào, theo sau có bốn người mặc áo vest cùng một kiểu, điểm đến là văn phòng cục trưởng Lương, mặt ai cũng có vẻ hết sức nghiêm trọng.

Chuyện buổi sáng vừa mới kết thúc, có khẩu cung, đám người nhà nghi phạm đã không dám bao vây nơi này nữa, lần lượt rời đi, các lãnh đạo thành phố sau khi hay tin, thái độ xoay chuyển hẳn, lần lượt tuyên bố ủng hộ cục công an điều tra. Bất kể là ủng hộ thật hay giả, ít nhất được ủng hộ ngoài miệng của lãnh đạo rồi, cục trưởng Lương vừa mới từ chính phủ thành phố về, đặt mông ngồi xuống ghế có điện thoại báo hai vị chính phó giám đốc của NH kiến thiết tới, không khỏi giật mình, mặc dù NH kiến thiết đã thương nghiệp hóa rồi, nhưng về mặt quản lý không khác gì cơ quản đơn vị, huống hồ trong đội ngũ cảnh sát này, tiếp xúc với ngân hàng nhiều, thấy hai vị đại lão tới, vội vàng đích thân đi đón.

Gián đốc Cao đầu hơi hói, trán bóng, vừa bắt tấy cục trưởng Lương nóng ruột nói ngay: “ Cục trưởng Lương, lần này anh phải giúp tôi, tôi nợ anh, sau này nếu người thân trong hệ thống công an cần vay vốn, chúng tôi bật đèn xânh, lần này bất kể thế nào cũng phải chúng tôi ...”

“ Nào, nào, mời ngồi .. “ Cục trưởng Lương còn chưa biết vì sao hai vị này phải hạ mình như thế, trước nay đều là do bọn họ phải cầu cạnh người ngân hàng, tuy vậy không lên mặt mà khách mời vào phòng: “ Có chuyện gì chúng ta cùng nhau bàn bạc giải quyết, anh em đơn vị cả mà.”

Ngồi xuống chẳng ai có tâm tư mà uống nước, những người đi theo là quản lý nghiệp vụ, ảm đạm giới thiệu, thì ra là hôm nay kết toán theo thông lệ, phát hiện sổ sách có điểm khác thường, từ tổng bộ điều người khẩn cấp tra xét. Không ngờ càng gấp càng loạn, đúng lúc chủ tài khoản tới rút tiền, rút mới biết 4800 vạn đã không cánh mà bay, sổ tiết kiệm, con dấu đều trong tấy khách hàng, nhưng tiền đã mất.

Không cần nói, điệu bộ ấp a ấp ùng kia cục trưởng Lương đoán được 8 phần 10, nội bộ ngân hàng có chuyện rồi. Mấy năm quả sự kiện ôm tiền bỏ trốn xảy ra mấy lần ở Đại Nguyên, cơ bản đều mất bò mới lo làm chuồng. Có điều về thể diện vẫn cần an ủi: “ yên tấm giám đốc Cao, chúng tôi lập tức tổ chức lực lượng, phá án trong thời gian sớm nhất.”

“ Không không, cục trưởng Lương hiểu lầm rồi, khoản tiền này do chi nhánh Nam Cung xử lý, chúng tôi muốn giải quyết nội bộ, nếu truy thu được tổn thất thì tốt, thế nào anh cũng phải nể mặt chúng tôi. Nếu chúng tôi không xử lý được, khẳng định nhờ các anh can thiệp, nhưng trước tiên là phải truy hồi tiền. “ Giám đốc Cao khẩn cầu rất tha thiết:

“ Không vấn đề, chúng tôi ủng hộ công tác của các anh, lấy đại cục làm trọng, cần chúng tôi giúp gì, anh cứ nói. “ Thuận tấy tặng ân tình, cục trưởng Lương thoải mái vỗ ngực:

“ Vậy mong các anh trả người cho chúng tôi.

“ Phó giám đốc yếu ớt kiến nghị:

“ Ai?”

“ Chủ nhiệm Thiệu Kiến Bình của chi nhánh Nam Cung. “ Giám đốc Cao lại làm bộ mặt van xin: “ Còn cả trưởng ban bảo vệ của tổng bộ ngân hàng nữa.”

Cục trưởng Lương ngây người: “ Sao các anh lại đòi người ở chỗ chúng tôi?”

“ Không phải các anh bắt sao, đội hình sự bắn nổ lốp xe, bắt cả Thiệu Kiến Bình và trưởng ban bảo vệ của chúng tôi.” Giám đốc Cao nhìn không chớp, chỉ sợ vị lãnh đạo này phủi sạch sẽ:

“ Chuyện này tôi không biết.” Cục trưởng Lương hoàn toàn vô tội:

“ Cục trưởng Lương, tuy tiền không nhiều, nhưng nếu truyền đi thì ảnh hưởng rất xấu, chữ tín của chúng tôi sẽ tổn thất nặng nề.” Giám đốc Cao hạ mình hết mức, đây đâu chỉ là chuyện chữ tín, mà là chuyện cái ghế dưới mông, thậm chí là cái đầu trên cổ:

Phó giám đốc thấy lãnh đạo định chối bỏ, vội tăng thêm tiền cược: “ Cục trưởng Lương, hạn ngạch cho vay ưu đãi mua nhà của cục công an, sẽ tăng thêm 500, anh yên tâm, cần kinh phí phá án, chúng tôi phụ trách. Nhưng xin trả người cho chúng tôi để truy hồi tổn thất, tổn thất của ngân hàng cũng là tổn thật của quốc gia.”

“ Tôi thực sự không biết. “ Cục trưởng Lương bật cười, trong lòng sướng lắm, đã bao giờ đám người cậy tiền lên mặt này phải van nài người khác như thế: “ yên tâm, tôi lập tức tra ngay, lập tức giải quyết, nhất định khống chế ảnh hưởng trong phạm vi nhỏ nhất.

Nói rồi lập tức rút điện thoại, giọng nói nghiêm khắc hơn nhiều: “ Ngũ Thần Quảng, lập tức tra thủ hạ của anh ai nổ súng giữa đường, còn bắt người ngân hàng ... Bắt hai người, mau tra cho tôi, kẻ gây chuyện giam vào ban đốc sát cho tôi, cho anh một tiếng, không tìm rằ, tôi cứ anh mà hỏi.”

“Mất 4800 vạn?“

Đại đội một, trong phòng thẩm vấn, Giản Phàm đối diện với trưởng ban bảo vệ, tuổi phải gần tứ tuần, rất từng trải, người Đại Nguyên mà tướng mạo Sơn Đông, mặt vuông mày rậm mắt to, trông rất hung, nhưng vào đội hình cảnh rồi không hung nổi nữa, đem đầu đuổi nói ra rất rõ ràng, tổng bộ lệnh khống chế Thiệu Kiến Bình truy hồi khoản tiền, đuổi tới chi nhánh va chạm với ảnh sát:

“ Đúng thế, con dấu, phiếu gửi tiền đều trong tấy khách hàng, nhưng trong tài khoản chỉ còn lại vài trăm, tiền chuyển đi từ chi nhánh Nam Cung, còn khách hàng chuẩn bị chuyển tiền ở tổng bộ đường Văn Hóa, liền phát hiện chuyện không ổn ... Tôi nói này anh cảnh sát, chúng ta thương lượng một chút, giao cho chúng tôi xử lý đi, không truy hồi lại được, chúng tôi tổn thất lớn ... “ Trưởng ban An nài nỉ, vị trước mắt là người nổ súng, áo ngoài phanh rằ, lộ khẩu K54, bên cạnh là nữ cảnh sát xinh đẹp ghi chép, tiếp xúc với cảnh sát cũng nhiều, hắn chưa bao giờ gặp ai cứng như vậy, vài ba câu không hài lòng là nổ súng ngay, chưa từng gặp, chưa từng nghe, không dám nói cứng với loại này:

“ Biết rồi, ở đây đi, cả anh cũng phải đợi xử lý, cái gì mà giao người cho anh xử lý, đứng trên pháp luật à, dám mở mồm nói cho được ... Đi, thẩm vấn tên kia. “ Giản Phàm biết nguồn cơn rồi gọi Tần Thục Vân đi luôn:

Trưởng ban An nghe vậy cuống lên: “ Khoan khoan ... Đồng chí cảnh sát, chúng ta thương lượng được không, nếu không thì báo lên lãnh đạo của anh, chuyện này mà lộ rằ, tiền là chuyện nhỏ, danh dự ngân hàng chúng tôi là chuyện lớn, lãnh đạo phải nghĩ toàn cục.”

“ Hừ, danh dự của ngân hàng đã bao giờ tốt đâu mà sợ mất? Nhìn quảng cáo tín dụng treo đầy đường là biết ngân hàng là nơi thiếu tín dụng nhất.”Giản Phàm chẳng thèm để ý: “ Còn nữa, tôi chính là lãnh đạo lớn nhất ở nơi này, bảo tôi tìm ai báo cáo? Ngoan ngoãn ngồi đó, mẹ nó, ngầu lắm mà, đội trọng án cũng dám ngăn cản.”

Tần Thục Vân đi theo sau Giản Phàm cứ cắn răng cười suốt, vừa mới ra ngoài gặp ngày Quách Nguyên, Vương Minh, Tiêu Thành Cương trông coi phòng bên cạnh, ánh mắt cực kỳ bất thiện nhìn tới, cô càng cười tợn, e là họ đã nghi ngờ hành động lần này rồi.

Kỳ thực khi đối phương lấy ra giấy tờ tổng bộ ngân hàng là Quách Nguyên đã lo, giờ không chỉ nổ súng còn bắt người, bắt về giam giữ thẩm vấn, kết cục không thể tốt đẹp: “ Chuyện lớn rồi đấy Giản Phàm, là ban bảo vệ của ngân hàng thành phố, nếu là trước kia, cấp bậc còn cao hơn đại đội của chúng tắ, mau giao về chi đội xử lý, chúng ta nuốt không trôi đâu.”

“ Lần này chúng ta hành động bí mật, chi đội không biết gì đâu. “ Giản Phàm hài hước nói một câu, dẫn Tần Thục Vân vào phòng, đóng sầm cửa lại:

Choáng váng! Sốc nặng! Ba tên ở ngoài hiểu rằ, lại bị Giản Phàm tự ý kéo đi rồi, hỏng rồi, chúng ta cũng gặp họa theo, chẳng trách lại không về đại đội bốn, ở đây bị rút hết người đi ... Ba người nhìn nhau run rẩy.

Bình Luận (0)
Comment