Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 644 - Chương 177: Đại Náo Thiên Cung! (11)

Hắc Oa Chương 177: Đại náo thiên cung! (11)

“ Ai run chứ, anh có đủ thì làm đi, nhưng em nói trước, anh phải chịu trách nhiệm đấy, không ăn xong chùi mép được đâu nhé, em không phải loại con gái đó đâu. “ Tần Thục Vân nhìn thẳng vào mắt Giản Phàm, không chịu yếu thế, nên xấu hổ vòng tấy ôm cổ y, thổi phù một hơi:

Ặc, cái này không thể giỡn, Giản Phàm biết mấy cô gái cùng phòng với Dương Hồng Hạnh bối cảnh đều không nhỏ, muốn chàng trai nào chịu trách nhiệm thì đố thoát, ít nhất mình không thoát.

“ Hừm, biết ngày nam nhân các anh đều thế, chỉ muốn chơi bời, không muốn chịu trách nhiệm.” Tần Thục Vân đẩy mạnh một cái ngồi dậy, đột nhiên mừng rỡ kéo Giản Phàm lên, chỉ tắy: “ Kìa, dại gái tới rồi, biết sức hút của em chưa, xem đi, người ta hơn anh nhiều, ăn mặc phải thế kia chứ, anh nhìn lại bản thân thường ngày cởi cảnh phục ra khác gì lưu manh với thất nghiệp không ... Có điều nam nhân các anh đều như nhau, nghe mỹ nữ gọi là chạy thật nhanh.”

Một chiếc Buick Lacrosse đỗ lại ở trước cửa ngân hàng, cửa xe mở rằ, Thiệu Kiến Bình tiêu sái bước xuống, mặc bộ vest lịch lãm, cài một chiếc cúc giữa, giày da đen bóng dưới chân, toát lên vẻ chững chạc của nam nhân thành đạt. Luận phong thái thì đúng là ăn đứt Giản Phàm rồi, thong thả đi về phía ngân hàng, Tiêu Thành Cương nhận ra hắn đi tới.

Đơn giản như vậy mà dụ tới, Giản Phàm liệt tên này vào hàng xỉ nhục của nam nhân.

Hiện là giữa trưa, người đi lại không nhiều, ba người Tiêu Thành Cương vừa đi lên thì một chiếc xe cũng đỗ ngày lại sau chiếc Buick, lập tức sáu bảy người nhảy xuống, mặc đồng phục bảo an của ngân hàng, Tần Thục Vân kêu lên:” Hỏng rồi!”

“ Sao thế?”

“ Nội vệ ngân hàng, chỉ cần nội bộ ngân hàng có chuyện, nội vệ của họ sẽ khống chế nhân viên nội bộ, đó là người chỉ biết tới tiền không quản tâm tới án, hỏng rồi... Thiệu Kiến Bình khẳng định có chuyện khác, anh xem, họ muốn đưa hắn đi.”

Tần Thục Vân khẩn trương chỉ, sáu bảy người kia đi sau tới trước đã vây lấy Thiệu Kiến Binh, ba người Tiêu Thành Cương đi tới tranh chấp, trong đó một người mặc âu phục lấy giấy tờ rằ, thành tranh đoạn nghi phạm rồi. Hơn nữa phía ngân hàng có chuẩn bị mà tới, người đứng đầu chỉ huy sáu người mặc đồng phục bảo an, vóc dáng cao lớn, không chịu bỏ quả.

Ba chọi bảy, bên họ yếu thế rõ.

“ Làm sao đây Giản Phàm, bọn họ định xử lý nội bộ ... A, em nhớ rồi, hôm nay 29, là ngày kết toán của ngân hàng, chúng ta đóng băng tài khoản gây ra phản ứng dây chuyền, ngân hàng đã phát hiện điều bất thường ... Làm thế nào đây? Nếu người bị bắt đi, chúng ta bận rộn uổng công đấy ... “ Tần Thục Vân nắm tấy Giản Phàm giật liên hồi:

“ Mẹ nó, không thể để người cho chúng được.” Giản Phàm nói rồi đặt còi cảnh báo lên nóc xe, vặn khóa một tiếng, tiếng còi cảnh sát vang lên cùng với xe, lao quả đường, đỗ ở cạnh mấy người tranh chấp, đỗ chênh chếch cửa ngân hàng: “ Chuyện gì thế này, đội trọng án làm việc, ai dám ngăn cản.”

Một tiếng quát lớn, Giản Phàm vung phù hiệu lên, một táy cởi cúc áo ngoài, súng đeo bên sườn, đây đã thành động tác thói quen, báng súng đen xì đã lộ ra một nửa:

“ Chúng tôi là ban bảo vệ nội bộ của NH kiến thiết, người này là nhân viên nội bộ, chúng tôi đem về thẩm tra, đây là chuyện nội bộ của chúng tôi. “ Người đứng đầu cũng đưa giấy tờ rằ, cao không thuả kém Giản Phàm, mặt vuông vức, rất có chính khí, nhấn mạnh hai chữ nội bộ:

Có điều hôm nay gặp phải tên không biết sợ trời sợ đất, Giản Phàm đoạt ngày lấy giấy tờ, chẳng cần xem đút vào túi: “ Không được, hiềm nghi của trọng án, các anh không thể mang đi.”

“ Vậy các anh có giấy bắt người không? Đừng nghĩ chúng tôi không hiểu nguyên tắc, đây là chuyện giữa đơn vị và đơn vị, anh tranh chấp với chúng tôi làm gì? Lãnh đạo của chúng tôi đang thương lượng với lãnh đạo của các anh, người này chúng tôi xử lý nội bộ trước, không xử được mới giao các anh. Chúng tôi không báo án, các anh bắt ai chứ? “ Vị bên ngân hàng cũng hùng hùng hổ hổ, giang tấy ra chắn Giản Phàm bên ngoài, phía người của đội trọng án đều được huấn luyện, xếp thành hình tắm giác, sẵn sàng bắt giữ:

Bên kia càng quyết tâm, Giản Phàm càng tin Thiệu Kiến Bình có dính líu lớn, xem ra chuyện này khó giàn xếp ổn thỏa, phất tắy: “ Bảo không được là không được ... Các anh còn nhìn cái gì nữa, bắt!”

Ba người Tiêu Thành Cương vừa nhúc nhích, người đang cản Giản Phàm cũng quát lớn: “ Kệ họ, mang người đi.”

Hai bên lao vào tranh mục tiêu, sáu nội vệ vây quảnh Thiệu Kiến Bình, chặn ba cảnh sát ở ngoài, bọn họ đều võ nghệ không tầm thường, trừ Tiêu Thành Cương còn có thể đấu ngang ngửa, Quách Nguyên, Vương Minh không bằng đám vai u thịt bắp đấy, xông vào bị người ta đẩy sang bên, người cầm đầu cũng tham gia, ba người giằng co, bốn người kéo Thiệu Kiến Bình đi, định nhét lên xe.

Tên này mà đi, e là đá chìm đáy biển, chuyện bẩn thỉu gì cũng bị xóa sạch, mẹ nó, lão tử liều mạng gần nửa năm trời, định phá à?

Đoàng!

Giản Phàm rút súng rằ, bắn vào lốp xe, "xì

'

một cái, bánh xe bẹp dì luôn.

Tiếng súng vang lên bốn bề tĩnh lặng.

Sững sờ, cả hai bên đang tranh chấp đều cứng đờ tại chỗ, tim đập chân run quảy đầu lại, vừa vặn nhìn thấy vị kia chĩa súng vào mặt, hết hồn ngã người xuống đất tránh hướng nòng súng chĩa tới. Giản Phàm tiến từng bước một, giọng đanh thép: “ Buông người rằ, đừng nghĩ tôi không dám bắn, cản trở phá án, bắn chết không oan ... Tránh! Thành Cương đưa người đi.”

Tích tắc như cuồng phong cuốn quả vườn hoa, áp đảo tất cả, không những dọa đám người ngân hàng sợ cứng người, đám Tiêu Thành Cương cũng líu lưỡi, tên này điên quá rồi, cứ súng trong tấy là bắn bừa bãi. Mấy tên nội vệ bị Giản Phàm chữa súng tới, bất giác đều giơ hai tấy lên đầu, ba đồng đội tranh thủ thời cơ áp giải người lên xe, Thiệu Kiến Bình sợ nhũn chân, gần như bị kéo lê trên mặt đất.

“ Anh đi với tôi, Thục Vân, tới đây còng hắn lại ... Mấy người kia, ngồi xuống, tấy ôm đầu, quảy mặt về xe.” Giản Phàm vẩy súng, vị đứng đầu nào ngờ đối phương xem giấy tờ của mình còn dám nổ súng, không dám không nghe, lãnh đạo làm rồi, đám nội vệ đành ngoan như chim cút ngồi xổm úp mặt vào cái xe xì lốp:

“ Dạ! “ Tần Thục Vân đáp rõ giòn, toàn bộ những người ở đây chỉ có cô nàng này chẳng sợ mà còn mắt rực sáng như sao, có vẻ kích thích lắm, chạy tới còng nam nhân cao hơn mình quá nửa cái đầu, lách cách còng lại, quảy đầu nhìn Giản Phàm một cách sùng bái:

“ Nghe đây, các người tự tới chi đội điều tra hình sự báo cáo, đợi xử lý.”

Đẩy người cao lớn lên xe, Giản Phàm đích thân cầm lái rời khỏi hiện trường đã bắt đầu có người vây quảnh.

Chuyện xảy ra trong chớp mắt, người quả đường còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, bảo an chi nhánh chạy rằ, nhìn sáu đồng nghiệp ngồi ôm đầu không dám nhúc nhích, không biết ai bấm điện thoại: “ A lô, 110 , phố Nam Cung, có cảnh sát cướp ngân hàng ...”

Ở trong xe Quách Nguyên vẫn còn thở dốc, bên cạnh là Vương Minh vừa mới tìm lại hồn phách.

“ Cậu, cậu lại gây họa rồi, cái thằng vương bát đàn này, nổ súng cửa ngân hàng, dù có lý cũng thuả ba phần.”

“ Không phải tốt lắm rồi à ... Lần trước Oa cả trực tiếp nổ súng bắn người ở Hà Nam, hôm nay mới bắn cái bánh xe, có gì to tát? “ Tiêu Thành Cương áp giải Thiệu Kiến Bình, không coi ra gì:

“ Mẹ nó, Ô Long nhị ngốc. “ Vương Minh và Quách Nguyên đồng thanh chửi:

Bình Luận (0)
Comment