“ Vấn đề cực lớn, còn lớn hơn mấy công ty kia nhiều, bọn họ mắt nhắm mắt mở cho lượng tiền lớn như vậy xuất nhập, một hai lần đã đành đi, nhưng bao năm như thế, anh nói xem ... “ Vẻ mặt Tần Thục Vân khó nói là đang hưng phấn hay sợ hãi, chắc là cả hai:
“ Bọn chúng còn thông đồng với cả ngân hàng.” Giản Phàm dễ dàng đưa ra kết luận:
“ Đúng thế. “ Tần Thục Vân nói xong thì giảu môi bực bội: “ Nhưng mà tra ngân hàng khó lắm, nào là xin phép nào phê duyệt đã tốn hai tuần, mà chỉ cần một ngày thôi là bọn họ đã bịt được sơ hở rồi. Vụ án này lộ ra tảng băng chìm ... Giờ bỏ ngang như thế lại tiếc ...”
“ Bắt người về hỏi, cái tên Thiệu Kiến Bình đó, anh nhớ lần đầu tiên đi với em tới chi nhánh Nam Cung lấy tài liệu, thằng đó nhìn em hau háu, chắc chắn bị đồng phục dụ hoặc.”
“ Vậy là tốt nhất. “ Tần Thục Vân đưa tấy nhéo Giản Phàm ăn nói không đàng hoàng, có điều câu này trúng ý cô: “ Cơ mà nếu bắt nhầm thì hỏng.”
“ Em dám không? “ Giản Phàm tấy chống bàn hơi ngả người về phía trước nhìn gương mặt xinh đẹp của Tần Thục Vân thách thức:
“ Anh dám không? “ Tần Thục Vân cũng chống bàn ngả người tới hỏi ngược lại, đại khái là lần đầu phá vụ án lớn như thế làm cô cảnh sát trẻ không khỏi kích động:
Khoảng cách quá gần, ngửi thấy cả hơi thở kích động của đối phương, hôm nay mới thực sự để ý, cô gái này rất xinh đẹp, mi mắt như họa, đường nét tinh xảo, biết ăn mặc biết trang điểm, xinh đẹp nhất trong bốn cô gái phòng 202, Giản Phàm nổi hào khí: “ Anh sợ cái gì chứ?”
-“Vậy em càng chẳng việc gì mà sợ. “ Tần Thục Vân ưỡn ngực lên, có điều che miệng cười khúc khích nói một câu làm Giản Phàm suýt ngã ngửa: “ Dù sao là anh bắt mà.”
Á cái đồ xấu bụng, khiêu khích người ta xong không chịu trách nhiệm, Giản Phàm dở khóc dở cười: “ Em đúng là ... Đi, dù sao thì anh cũng vào ban đốc sát nhiều rồi, tiền án cả đống, chẳng thăng chức nổi nữa.” Giản Phàm ném tài liệu xuống bàn, kéo ngày Tần Thục Vân đi:
Tần Thục Vân giật tấy lại: “ Anh làm cái gì thế, cứ nắm tấy người tắ, có sở thích khác người à?”
Giản Phàm ngượng ngùng nhớ lần trước trong lúc đồ dồ hôn tấy cô, hai người đi nhanh xuống lầu, giả truyền thánh chỉ: “ Thành Cương, Quách Nguyên, Vương Minh, đi thôi, chi đội trưởng có lệnh, còn nghi phạm trọng yếu nữa phải triệu tập.”
Lúc này làm gì có ai hoài nghi Giản Phàm nữa, suốt từ hôm quả tới giờ đích thân y chỉ huy mấy đại đội, cả trăm cảnh sát nghe lệnh, bắt mấy chục người, liền cùng Tần Thục Vân lên xe, lần nữa tới thành phố.
Có câu nói muốn biết một nơi có phồn hoa hay không, một là nhìn nữ nhân, hai là nhìn ngân hàng. Nữ nhân có ăn mặc đẹp đế không, ngân hàng có mở khắp nơi không, hai nhân tố này thể hiện trực tiếp sự phát triển kinh tế của một khu vực, điều này càng nhìn rõ ở đường Nam Cung, quá nửa phố là chợ đồ cổ, hơn nghìn hộ kinh doanh lớn nhỏ, vô số khoản giao dịch, khiến nghiệp tài chính ở nơi này trở nên hưng thịnh, nào là NH nông nghiệp, NH kiến thiết, NH công thương ... Riêng máy rút tiền tự động đã hơn 40 chiếc, thuận tiện vô cùng.
Chủ nhật, 12 quầy giao dịch của chi nhánh NH kiến thiết chỉ hoạt động một nửa, đám Giản Phàm tới nơi hỏi mới biết tầng quản lý nghỉ, theo cách mấy hình cảnh tất nhiên là trực tiếp tới nhà bắt người, nhưng Tần Thục Vân giữ lại, an bài mấy người kia ở lại cửa ngân hàng, mình thần bí kéo Giản Phàm lên xe.
“ Này, sao em nắm tấy anh thì lại không sao vậy?” Giản Phàm bất bình:
“ Quyền lợi của mỹ nữ ... Xem em đây này.” Tần Thục Vân hất hàm thách thức, không nhiều lời, lấy điện thoại, mắt ánh lên giảo hoạt, miệng chúm chím cười gian, giọng thì êm như nhung:” A lô, chủ nhiệm Thiệu, còn nhớ tôi không ? .. Chà, trí nhớ thật tốt, vậy
còn nhớ mời tôi ăn cơm không ... Giờ anh ở đâu, ở nhà à? ... Tôi đang ở cửa đơn vị của anh, có người bạn muốn mở tài khoản, rất xinh đẹp nhá, tới giúp chúng tôi đi, cho anh cơ hội mời hai mỹ nữ, xem biểu hiện của anh .. Được, tôi đợi anh, không gặp không về.”
Nói tới đó lè lưỡi với Giản Phàm tròn mắt nhìn mình:” Anh đợi mà xem, 20 phút nữa là lật đật chạy tới.”
Giản Phàm nhìn Tần Thục Vân từ trên xuống dưới một lượt, phục rồi, phục thật rồi: “ Sớm biết thế anh dẫn theo một mình em là đủ, anh không ngờ thủ đoạn quyến rũ nam nhân của em ghê gớm như thế.”
“ Nam nhân đều giống nhau thôi mà.” Tần Thục Vân hết sức đắc ý chỉ mũi Giản Phàm:” Chớ cho rằng nam nhân các anh mới có bản lĩnh tán gái, gái tán các anh càng dễ. Các anh đi tán gái còn phải cân nhắc xem túi tiền có đủ căng không, khí thế có đủ oai không, lo người ta không để ý tới mình. Còn bọn em à, ngoắc ngón tấy một cái là đám nam nhân các anh đã rối rít chạy tới rồi ... Đối với loại dại gái như Thiệu Kiến Bình, hoặc là loại lạm tình như anh, hoặc cả nam nhân thuần tình cùng đại bộ phận nam nhân thành đạt, bọn em giết hết, anh tin không?”
“ Tổn thương tự tôn rồi nhé.” Sao giờ mới phát hiện cô nàng này có vài mặt khá giống mình, Giản Phàm dựng cổ áo:” Vậy em quyến rũ anh xem.”
Tần Thục Vân cười khúc khích: “ Không được, chúng ta quen thuộc quá rồi, không cách nào thi triển được sức hút của bản cô nương, mà anh cũng không phải loại hình em thích.”
“ Anh thuộc loại hình nào?” Giản Phàm hứng thú hỏi:
“ Anh ấy à?” Tần Thục Vân nhìn kỹ Giản Phàm bình phẩm:” Anh thuộc loại thích người không coi anh ra gì, người thích anh thì anh lại không coi người ta ra gì. Điển hình của loại muốn ăn đòn, không ai thích.”
“ Em kiếm kích thích đấy phải không?” Giản Phàm sấn tới, hai tấy biến thành trảo uy hiếp: “ Có tin anh phi lễ không?”
“ Xin anh đó, dùng chiêu này uy hiếp em à, lạc hậu rồi đấy. “ Thần Thục Vân không sợ, dùng một ngón tấy nâng cằm Giản Phàm lên: “ Nếu anh có ý đồ với em thì sớm ra tấy rồi, không đợi tới bây giờ. Muốn phi lễ chứ gì ... ra cửa ngân hàng hô mười lần ‘Tần Thục Vân, anh yêu em’, em lập tức cùng anh thuê phòng, dám không?”
Giản Phàm nhìn cô gái suốt cả đêm không ngủ mà vẫn hưng phấn lạ thường, nắm tấy gạt sang bên: “ Có gì mà không dám, có điều em cũng không phải loại hình anh thích.”
“ Em thuộc loại nào?” Tần Thục Vân lên giọng uy hiếp, chỉ cần một câu không hợp ý là trở mặt:
“ Rụt rè hay bạo dạn anh đều thích, chỉ không thích loại hình phức hợp ngoài thùy mị ôn nhu trong dâm đãng xấu bụng như em, chiều không nổi ... không đủ sức.”
“ Á, anh muốn chết. “ Tần Thục Vân nhào tới, tấy đấm thùm thụp lên người Giàn Phàm, vừa đấm vừa giáo huấn: “ Anh là cái đồ vô sỉ lạm tình, càng ngày càng có khuynh hướng thất bại, dám trêu ghẹo em, tìm kích thích chứ gì, anh cho trêu đủ.”
Hai người đùa giỡn trong xe, không biết thế nào rốt cuộc biến thành Giản Phàm nắm lấy hai cổ tấy trắng trẻo, Tần Thục Vân đã ngã xuống ghế, toàn bộ thân hình thơm nức bị đè lên, gò ngực xinh xắn không ngừng nhô lên hụp xuống, cặp môi hồng hé mở phả ra hơi nóng do vừa rồi vận động kịch liệt.
Sức hấp dẫn này không phải đùa, huống hồ còn là bạn Dương Hồng Hạnh, không khỏi có chút cảm giác kích thích cấm kỵ, từ từ ghé tới gần khi còn cách môi Tần Thục Vân một chút thì dừng lại, nhìn các đường nét khuôn mặt như được điêu khắc tinh tế, da thịt mềm mại mịn màng, chứa đầy sinh khí thơm ngát: “ Sao lại run thế, không phải ai đó vừa rồi còn mạnh miệng nói muốn thuê phòng với anh à?”