Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 642 - Chương 175: Đại Náo Thiên Cung! (9)

Hắc Oa Chương 175: Đại náo thiên cung! (9)

Giản Phàm đi quả đi lại trong phòng, Lý Uy đã tính xâ tới vậy thì làm sao nắm thóp ông ta cho được, nhưng mà y không cam tâm, y bỏ bao công sức vào vụ án này, hi sinh không ít thứ vì nó, đe dọa Tằng Nam: “ Giở trò vô lại đấy à? Tôi chuyên trị vô lại đấy. “

Không ngờ Tằng Nam phì cười, giọng chế giếu: “ Hôm nay trông anh giống cảnh sát lắm đấy, trước mặt thu tiền, sau lưng trở mặt ... Đừng chỉ hỏi tôi, Giản Phàm, tới lượt tôi hỏi anh, chú Lý đối đãi với anh không tệ, anh cần gì, chỉ nói một câu là chú ấy đáp ứng, còn anh thì sao? Nhất định ép chú cấy vào đường cùng.”

“ Thôi xong rồi. “ Giản Phàm nhắm mắt lại, thất vọng vô cùng, tia hi vọng cuối cùng cũng tắt:

“ Xong cái gì mà xong?”

- Cô đã nói những lời này thì Lý Uy đã chạy mất rồi.

“ Chuyện đó tôi không biết, tôi chỉ thấy anh quá đáng lắm, chú ấy dùng mọi cách nâng đỡ anh, đưa anh lên cao, còn anh chỉ muốn dồn chú ấy vào chỗ chết, anh không thấy mình vong ân bội nghĩa à?” Tằng Nam tiếp tục truy kích:

“ Tôi chẳng vong ân ai hết, tôi là cảnh sát, tôi bắt tội phạm, tôi chẳng phụ nghĩa ai cả, tôi chẳng dồn ai vào chỗ chết.” Giản Phàm không thèm thừa lời làm gì nữa, xoay người đi luôn:

“ Này, anh không muốn biết chú ấy ở đâu à?” Tằng Nam gọi với theo:

“ Cô dũng đâu có biết.” Giản Phàm biến mất sau cửa, đang lúc khẩn cấp, y không muốn tốn thời gian nữa:

Tằng Nam cắn môi ngồi ngây ra trên ghế, không dấu được sự kinh ngạc và tim đập tăng tốc, kinh ngạc vì Giản Phàm, vì cô thực sự không biết, không biết chú Lý hoảng hốt bỏ đi rốt cuộc đi đâu.

Khi Giản Phàm trở về thì mới biết cục trưởng Lương và Ngũ Thần Quảng đều đã tới, bên ngoài đại đội 4 đỗ hơn năm chục chiếc xe cảnh sát, chuyện này lại lần nữa kinh động tới tỉnh, ban điều tra kinh tế tỉnh phái tới bốn nhân viên giám sát tiến trình. Vụ án quá gấp này đã dần gây ra hỗn loạn, tỉnh ép mọi thứ đi vào quy tình. Đáng tiếc là không chỉ đã xác nhận Vương Vi Dân hôm nay không ở Đại Nguyên mà đã đi Bắc Kinh, một nghi phạm trọng yếu khác là Lý Uy thì không biết tung tích, chắc chắn khiến vụ án này muốn tra tiếp gặp vô vàn khó khăn.

Có điều cũng không phải là không có chuyện gì để làm, người bị triệu tập ngày một nhiều, tới trưa các loại cảnh sát hỗ trợ phá án mới làm rõ các đầu mối, một số nghi phạm tương đối nhẹ đã được di chuyển tới chi đội điều tra kinh tế. Người mới được triệu tập lại thay vị trí, đi ra đi vào liên tục, đội bốn chưa bao giờ náo nhiệt như thế.

Cũng như mọi lần, người khác bận rộn thì Giản Phàm lại nhàn, có vẻ chẳng ai nhớ tới nữa, gần trưa nhân viên cơ quản thống nhất an bài hộp cơm công vụ, một phần cho dân cảnh, một phần cho nghi phạm. Đám Giản Phàm, Tiêu Thành Cương, Vương Minh, Quách Nguyên ngồi ở bậc thềm ngoài sân ăn cơm, lòng lo cho Trương Kiệt, từ sáng tới giờ vẫn chưa thấy hắn đâu, thành tâm bệnh của Giản Phàm.

Đang ăn thì có giọng trong trẻo gọi Giản Phàm, Giản Phàm ngẩng đầu lên, tức thì bốn xung quảnh vang lên những tiếng huýt sáo trên ghẹo, đã thế Tần Thục Vân còn cố tình tăng thêm đề tài cho mọi người, giọng êm ru: “ Mau lên đây, em có chuyện muốn nói với anh.”

“ Mau, mau đi nhanh lên, còn ăn gì nữa.”

“ Giản Phàm, nói nhỏ, đây là cô số mấy rồi thế?”

“ Đã lên giường chưa?”

Một đám thực địa mồm miệng dơ dáy làm Giản Phàm đỏ mặt bỏ chạy, lên tới tầng hai, Tần Thục Vân ngồi ở bàn ném cho một đống tài liệu, vừa ăn vừa nói: “ Anh xem đi, có phải chúng ta nhầm rồi không?”

“ Hả? Nhầm?” Giản Phàm mặt dài rằ, khẩn trương đi tới:” Bà cô ơi bà cô, đừng có dọa người ta chứ, vụ án lớn thế này mà có nhầm lẫn, em không định cho anh sống nữa à?”

“ Không phải ... Ý em nói tới tiền, anh xem mấy khoản dư này đi, chúng ta vừa đóng băng.” Tần Thục Vân lắc đầu giải thích, giọng hồi hộp tới lạc đi:” Nếu em đoán không nhầm thì lớn chuyện rồi, đây không chỉ là vụ án chấn động Đại Nguyên đâu mà rung chuyển toàn quốc luôn đấy.”

Chẳng biết Giản Phàm có nghe thấy những Tần Thục Vân nói không vì y đang mải lật xem tài liệu trong tắy, nhìn một chuỗi con số 0 mà ê hết cả răng, thèm thuồng này, ghen tỵ này, hít nước bọt này, còn lẩm bẩm: “ My god, thế này mua được bao biệt thự, được bao nhiêu xe đây, lấy luôn vài cô vợ cũng được ... 520 triệu, anh mà có nhiều tiền thế này thì hạnh phúc chết mất thôi ... Á, không đúng, so số dư của Tề Nguyệt Các lại ít thế, thời gian trước hơn 3000 vạn, sao giờ còn hơn 1000 vạn.”

“ Anh đừng nói linh tinh, em đang nghiêm túc đấy. “ Tần Thục Vân đẩy Giản Phàm một cái, nói ra nghi ngờ của mình: “ Đây là điểm không bình thường, về lý luận mà nói, tài khoản trung chuyển rửa tiền đều trống. Vì cuối cùng quảy về tài khoản chính, nếu như Tề Nguyệt Các chơi trò rửa tiền, khoản tiền cuối cùng phải về chỗ Tề Viên Dân, anh xem ... Giờ quảy ngược lại, tài khoản trung chuyển lại thành đại hộ, con số cũng không đúng, số tiền này từ đâu rằ?”

Giản Phàm xuả tắy: “ Em là chuyên gia, em nói luôn đi.”

“ Khả năng không phải là tiền giao dịch đồ cổ, hiện 44 khoản giao dịch đã xác thực được 31 khoản, muộn nhất là 2 năm 9 tháng trước rồi, nói cách khác hơn 2 năm quả loại rửa tiền bằng giao dịch ảo đã giảm thiểu ... Điều này đã thấy quả lời khai nghi phạm, nhưng như thế thì không đúng, tài khoản phải trống chứ? Giờ lại còn có khoản dư lớn như vậy, hơn nữa em phát hiện có vài tài khoản hoạt động rất tích cực, số tiền xuất nhập hàng tháng vô cùng lớn, cả ngân hàng cũng không có nhiều tiền như thế. “ Tần Thục Vân cũng không hiểu:

“ Báo cáo cho chi đội trưởng ... À mà thôi, nói với bên điều tra kinh tế của em đi, bên anh toàn mù tài vụ, ông ấy cũng chẳng hiểu đâu.” Lại thêm câu đó rồi, Giản Phàm bóp trán, có điều không phải lĩnh vực có thể dùng đầu óc làm rõ được, cần kiến thức chuyên môn, lát thế nào cũng phải gọi điện cho Lỵ Lỵ, dặn nó học hành cho đến nơi đến chốn không thì lại như mình:

Từ vụ án nhảy sang vấn đề học tập của em gái, loại tư duy này của đồng chí Giản Phàm đúng là ai mà theo nổi.

“ Giờ ai mà để ý được nhiều như thế, bao nhiêu nghi phạm, thẩm vấn còn chẳng hết, mấy kẻ đầu to còn chưa thẩm vấn, chi đội trưởng thì bận cùng cục trưởng Lương ứng phó với chính phủ, thành ủy. “ Tần Thục Vân có vẻ sốt ruột: “ Giản Phàm, có ẩn tình lớn, hôm quả ầm ĩ thế rồi, em e hành động muộn thì chúng xóa hết dấu vết, giờ trông vào anh đấy.”

“ Chắc chắn có ẩn tình. “ Giản Phàm tán đồng, nghĩ tới Lý Uy đang không rõ tung tích, để vuột mất cá lớn rồi, muộn nữa thì cá nhỏ cũng luồn lách mất: “ Em nói đi, chuyện này anh nghe em.”

“ Em kiến nghị thế này, anh xem Tề Nguyệt Các mở tài khoản ở chinh nhánh ngân hàng kiến thiết ở đường Nam Cung, trong 5 tài khoản dính líu, có 2 cái ở đây, còn 3 cái đều từng nhận tiền chi trả từ nơi này. Về lý luận, khoản xuất nhập lớn như vậy phải khiến ngân hàng nghi ngờ, nhưng thực tế là không, tài khoản của Hâm Long tồn tại lâu năm như thế nói rõ vấn đề rồi.”

“ Vậy là ngân hàng có vấn đề rồi.” Giản Phàm càng thêm đau đầu, cái vụ án này như không có điểm kết, giờ bới đâu cũng ra vấn đề:

Bình Luận (0)
Comment