Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 641 - Chương 174: Đại Náo Thiên Cung! (8)

Hắc Oa Chương 174: Đại náo thiên cung! (8)

“ À, tôi biết rồi, đợi tôi một chút. “ Giản Phàm bực bội đặt bộ đàm xuống, ra hiệu cho cả đội rời nơi này, long thầm chửi: Đồ hồ ly già, ngửi đâu ra mùi bất thường vậy, ra tấy nhanh như vậy mà còn nhận ra sao?

“ Thành Cương.”

“ Dạ. “ Đột nhiên bị Oa cả quát cho một tiếng, Tiêu Thành Cương đang cười trộm giật bắn mình:

Giản Phàm tóm cổ áo Tiêu Thành Cương, rống lên: “ Trương Kiệt đâu?”

“ Sao hỏi em, tối quả đi theo anh mà, tới giờ em còn chưa gặp. “ Tiêu Thành Cương gỡ tấy Giản Phàm rằ, không hiểu gì cả:

“ Hôm nay tổng động viên anh ta có tới không?”

“ Tới thì phải, do đội trưởng Tần điều động nhân thủ, có đội điều tra kinh tế, có đội trọng án, đội một, đội bốn, loạn hết cả lên, em biết sao được.”

“ Thế tối hôm quả Trương Kiệt có liên hệ với cậu không?”

“ Hình như, để em nghĩ, đừng thúc, em rối .... hình như sáu giờ có gọi điện ... À 5h 45 phút, hỏi em hôm nay có rảnh không, rảnh thì tới nhà ăn cơm. Bận thế này rồi ai còn rảnh đi ăn chực. “ Tiêu Thành Cương vô tâm nói:

“ Con mẹ nó, thằng chó! “ Giản Phàm chửi um lên, lòng mơ hồ có cảm giác không lành rồi, loại hồ ly đã thành tinh như Lý Uy, chỉ cần ngửi được chút mùi vị là đoán ra toàn cục, nếu Trương Kiệt chỉ cần vô tình nói một câu, ông ta đoán ra điều gì thì phiền:

“ Sao thế Oa ca, Trương Kiệt chọc giận anh à?” Tiêu Thành Cương chẳng hiểu gì cả, cũng không nghĩ tới chuyện xấu: “ À, đúng rồi, Oa ca, có phải là anh giận chúng ta bận cả đêm, còn anh ta trốn ở nhà thanh nhàn không? Sao anh không báo cho Trương Kiệt?”

“ Ài. “ Giản Phàm buông một tiếng thở dài: “ Gọi anh ta làm gì, bị vợ với con hành hạ còn khổ hơn chúng ta hành hạ.”

Chuyện chưa rõ ràng, không thể nói tùy tiện, một lời che dấu hợp lý, Tiêu Thành Cương cười ha hả.

Đường phố, nhà cửa, xe cảnh sát lao như bay trên đường, thành phố vẫn y như cũ, không có gì khác lạ, chủ nhật luôn là một ngày náo nhiệt, ba chiếc xe cảnh sát chở cả tổ đi quả đường Bình Tây, chẳng mấy chốc tới tòa nhà Trí Nghiệp, mục tiêu ở đây.

Lý Uy, Giản Phàm sờ di động, đêm hôm quả 10h 45 còn nhận được điện thoại của ông tắ, khi đó từ Tương giả đi ra không lâu, bây giờ mới chỉ là 8h20 phút sáng mà thôi. Toàn bộ kế hoạch của mình nhanh như thế, đóng băng tài khoản hẳn đã bắt đầu, hai mục tiêu chủ yếu không thể thoát, tiền là đôi cánh của họ, không có tiền bằng với chẳng là gì, chẳng lẽ bất chấp tất cả mà chạy sao?

Giản Phàm nắn cằm, chi tiết thao tác rửa tiền vẫn đang tra, đám ông chủ được triệu tập tuy bất ngờ, nhưng cũng gian như quỷ, chỉ khai đủ để giữ mình thôi, không cần nhìn cũng biết là vẫn che dấu, ý đồ lập lờ phạt vài đồng cho xong chuyện.

Mục tiêu không nằm ở chuyện này, nhưng vấn đề kỳ quái cũng lại từ đây mà rằ, trong 2,75 tỷ, Lý Uy chỉ có hơn 7000 vạn, đều là khoản vài năm trước đó, với kiến thức pháp luật của ông tắ, con số này không phải là trọng tội, cần gì phải vì chút chuyện này mà chạy?

Về lý luận thì với loại pháp luật có tính đàn hồi của Trung Quốc, phán xử từ từ vài năm tới vài năm, thứ này có tính thao tác cục cao, có thể cho anh cực hạn cũng có thể cực tiểu, cực hạn là 5 năm, có thể án treo, với giả sản của ông tắ, việc gì phải vứt đó mà chạy.

Không có lý do gì để chạy, trừ khi ẩn sau vụ rửa tiền này còn là đại án chấn động hơn nữa, cảm giác không lành càng lúc càng lớn.

Xe dừng trước tòa nhà, một cảnh sát của đội điều tra kinh tế chạy tới giải thích: “ Tổ trưởng Giản, có chút rắc rối, chúng tôi vừa mới tra, công ty địa ốc Uy Thịnh đúng là đã xóa tên, nhưng người vẫn còn nguyên, lại thành lập công ty mới ở đúng chỗ cũ. Phải làm sao bây giờ?”

“ Để tôi đi xem. “ Giản Phàm xuống xe, một đám người rầm rập mở cửa xe đi theo, bảo an thấy nhiều cảnh sát như thế, không dám hỏi han dạt hết sang bên. Đi lên tầng 9, tiếp tân đã thay bằng hai cảnh sát, các cửa văn phòng đều có người trông, sợ họ bỏ trốn, một cảnh sát mời Giản Phàm vào phòng, tức thì ngẩn rằ:

Một thân OL thẫm màu, Tằng Nam hai tấy khoanh trước ngực, chân dẫm lên bàn làm việc, có vài phần lưu manh, từ trên cao nhìn Giản Phàm giọng hết sức thù địch: “ Biết ngày là anh.”

Nói xong bỏ chân xuống, nghiêm mặt nói: “ Thế nào, địa ốc Uy Thịnh không còn tồn tại nữa, các vị muốn dẫn tôi đi thì nhanh nhẹn chút, nếu không, xin mời đi ra cho, đừng làm ảnh hưởng tới chuyện kinh doanh của chúng tôi.”

Cả đám cảnh sát đưa mặt nhìn nhau, đối phó với nghi phạm bọn họ có thể hung dữ, đối với người không liên quản, là nữ nhân xinh đẹp như vậy, không ra tấy được.

“ Uy Thịnh không tồn tại từ bao giờ thế? Sao tôi không biết? “ Giản Phàm không bận tâm tới thái độ của Tằng Nam, thong thả đi vào:

“ Anh bận tới mức không nhận điện thoại, tôi làm sao thông báo cho anh được. “ Tằng Nam nhếch khóe môi lên, điệu bộ khiêu khích:

“ Không thể nào, hôm đó gặp cô, cô vẫn là giám đốc của địa ốc Uy Thịnh cơ mà?”

“ Tôi là giám đốc của địa ốc Uy Thịnh khi nào?”

“ Hừ, danh thiếp còn ở trong tấy tôi, cô định trợn mắt nói dối à?”

“ Lấy ra xem đi.”

Giản Phàm chửi thầm, hỏng rồi, có vấn đề, vội mở ví, rút hai tấm danh thiếp, hôm đó chỉ liếc mắt quả, đúng là Uy Thịnh, nhưng là

Công ty môi giới địa ốc Uy Thịnh", chỉ khác

hai chữ "môi giới", lúc đó mình hoàn toàn không suy nghĩ gì cả, khốn kiếp thật.

“ Nhìn rõ chưa, công ty của tôi vừa mới thành lập, hôm đó tôi vốn định tới mời anh tới chúc mừng, nhưng anh căn bản không thèm bận tâm, anh căn bản không để chuyện của tôi ở trong lòng ..”

Giọng như oán phụ trách chồng, làm cả đám cảnh sát mắt tròn mắt dẹt, cái gì thế này, chẳng lẽ đây là một đôi oan gia? Tiêu Thành Cương biết trước sẽ có trò hay, cười toét miệng.

“ Đừng thừa lời với tôi, Lý Uy để lại cái gì, còn cả sổ sách Uy Thịnh cũ ở đâu?” Giản Phàm cất danh thiếp đi, nếu như mình liên hệ sớm hơn, ghé quả sớm hơn thì có lẽ sớm phát hiện manh mối, giờ hối đã muộn:

Tằng Nam kéo ngăn bàn, ném ra một chùm chìa khóa chỉ hướng:” Hai gian cuối cùng, sổ sách, bằng chứng đều có hết, mau mau mang đi cho, chúng tôi sắp tuyển nhân viên mới. Tên Lý Uy đó thật đúng là không biết làm cái gì, đã bảo sớm tới chuyển đi, bao nhiêu ngày không thấy đến ... Này ông ta có chuyện gì, đừng lôi lên người tôi, chúng tôi thuê phòng ký với bên quản lý địa ốc, đồ đạc đều phải trả tiền đấy.”

Trừ Giản Phàm là hiểu, mấy cảnh sát kia không nghĩ nhiều nữa, các loại giấy phép kinh doanh, đều đã bày hết trên bàn rồi, mọi thứ rõ rành rành ra đó, trùng hợp thì làm sao nào, không thể gì người ta trùng tên mà gây khó dễ, cho dù thực sự là khéo.

An bài mấy đồng đội đi lấy chứng cứ, Giản Phàm đóng cửa lại, không khách khí nữa, tới thẳng trước mặt Tằng Nam, gằn giọng hỏi: “ Lý Uy đâu rồi?”

“ Không phải đã nói với anh rồi sao, tôi đã lâu lắm rồi không gặp tổng giám đốc Lý của địa ốc Uy Thịnh. “ Tằng Nam mặt vênh lên đắc ý:

Giản Phàm tức lắm:” Đừng giở giọng này ra với tôi, tối hôm quả ông ấy còn gọi điện cho tôi cơ mà.”

“ Thế à? Vậy thì anh có hiềm nghi thông đồng với nghi phạm rồi, cẩn thận tôi tố cáo.” Tằng Nam ngồi văn chéo chân trên ghế tổng giám đốc, ung dung nhàn nhã:

Bình Luận (0)
Comment