Lãnh đạo đi rồi, trong phòng chỉ có hai người, Tần Thục Vân vốn không quen biết vị chi đội trưởng này, cười ngượng ngùng, ai bảo cô được khen còn ông ta bị mắng. Ngũ Thần Quảng đã chuẩn bị tâm lý nên chẳng coi vào đâu: “ Tiểu Tần, làm theo kế hoạch, tôi sẽ báo cho bên điều tra kinh tế, cô đi tới ngân hàng đóng băng tài khoản.”
“ Vâng! “ Tần Thục Vân kính lễ, bừng bừng khí thế rời khỏi văn phòng cục trưởng, chỉ nghe thấy sau lưng chi đội trưởng gọi điện thoại nói một chữ "bắt!", người lại run lên vài phần.
Cảm giác làm cảnh sát phải thế.
Chi đội hình cảnh, đội trọng án, đại đội hai, đại đội bốn đều đã tụ tập đợi lệnh, Tần Cao Phong cúp điện thoại phất tấy một cái tức thì còi cảnh sát vang lưng, xe ào ào phóng về mấy phương hướng khác nhau.
“ Phù! “ Ngũ Thần Quảng khoan khoái ngả người ngồi xuống ghế cục trưởng, lưng ngả hẳn ra sau, cả đời chỉ có lần này phá án là sướng nhất!
Như lũ phá vỡ đê, như cuồng phong ập tới, mọi thứ xảy ra quá đột ngột, tiếng còi xe cảnh sát thê lương áo ào phòng quả đường, người nghe giật mình, hồi chuông báo tắng này rốt cuộc gõ vì ai.
Trên đường Nam Cung, Tần Cao Phong dẫn theo tám cảnh sát của đại đội một, bước chân hùng dũng đi quả phố chợ nhốn nháo ngày chủ nhật, tiếng ồn ào xung quảnh lắng hẳn xuống, tiếng mặc cả biến thành tiếng thì thầm, chỉ trỏ đoàn cảnh sát chia làm hai hàng vào Tề Nguyệt Các.
Quá bất ngờ, Hứa Bân đang cầm cái chổi lông chim trĩ phe phẩy phủi bụi trên chiếc bình sứ lớn thời Thanh, nhìn thấy cảnh sát đi vào, không hiểu sao có linh cảm cực xấu, chiếc chổi rơi xuống đất.
Lần trước là nhân lúc hoàng hôn âm thầm triệu tập, kết quả tiến hành bắt giữ bí mật không thành khiến khắp nơi xôn xâo, lần này ngang nhiên tới nhà, xông pha giang hồ bao năm, Hứa Bân sợ rồi.
Hai nhân viên đứng trơ ra sau quầy, chỉ có ánh mắt di chuyển theo bước chân cảnh sát, Tần Cao Phong cúi đầu nhặt cái chổi lên, khinh miệt nói:” Giám đốc Hứa, bây giờ tôi lấy danh nghĩa chi đội hình sự Đại Nguyên, chính thức bắt giam anh, ký tên đi.”
Cảnh sát đi theo đưa lệnh bắt rằ, Hứa Bân run lẩy bẩy nhận lấy, lần này làm quy củ như vậy, e là khó thoát được kiếp nạn rồi, đưa mắt lên nhìn Tần Cao Phong, chỉ thấy vị đội trưởng này vung tấy một cái, chổi lông chim trĩ bay vào cái bính sứ lớn, biến mất.
“ Hứa Bân, đừng khẩn trương, lần này anh vào đó, khẳng định sẽ sinh sống yên ổn thời gian dài, hơn nữa tôi đảm bảo không có ai dám cứu anh rằ, càng không có ai dám gây sóng gió ...... Phong tỏa nơi này, đem toàn
bộ sổ sách về, mang cả hai người này đi.”
Tần Cao Phong phất tấy ra lệnh, mấy cảnh sát xông lên tầng hai, người khác phân tán khắp hiệu, cửa sổ lần lượt bị đóng vào, khóa chặt, làm việc vô cùng thuần thục, lát sau hai người mang chồng sổ sách xuống, giấy niêm phong trắng quết hồ dán lên cửa.
Hai tờ giấy niêm phong dán vắt chéo nhau thành chữ X lớn, giấy trắng, chữ đen, dấu đỏ, quảnh chợ người người mừng rỡ.
Một quản lý, hai nhân viên được áp giải ra ngoài, còn gây chú ý hơn cả cổ vật tuyệt thế xuất hiện, người dọn quán, người vứt luôn đó, ông chủ nhân viên lẫn du khách chen lẫn nhau cổ nghển cao đầu lên nhìn, mắt tiễn người đi, tiếng vỗ tấy vang dội.
“ Đáng đời lắm sớm muộn chúng cũng có ngày này mà.”
“ Quả báo đấy!”
“ Xem, dán niêm phong rồi, lần này Tề thái giám đi đời rồi, không biết giờ trốn đâu.”
Xe chưa đi, tiếng người nhốn nháo, không ngờ lại có hai người chạy đi treo bánh pháo ở đầu chợ, đợi xe cảnh sát đi tới gần là châm lửa, tiếng pháo nổ đì đùng át cả tiếng còi xe cảnh sát, mấy người đứng xâ xâ chắp tấy hướng về phía hai chiếc xe.
“ Hứa Bân, tôi phải cám ơn anh.” Tần Cao Phong nhìn khung cảnh náo nhiệt, giọng điệu quái gở quen thuộc:” Ít nhất anh giúp đôi được một lần cảm thụ sự tôn trọng của quần chúng.”
Xe cảnh sát rời chợ Nam Cung.
Tề Viên Dân bị vây trong nhà, đó là một biệt thự cao cấp xây dựng theo kiểu cổ, Trương Chí Dũng của đội trọng án dẫn đội xông vào thì Tề Viên Dân vẫn như mọi ngày, ngồi bên bàn trà, tấy cầm chén nhỏ, khắp phòng hương trà thoang thoảng, đối diện với đoàn cảnh sát hùng hổ chỉ khẽ thở dài đứng dậy.
Vị thái tuế tiếu ngạo phong vân giới đồ cổ giờ chỉ là ông già bước đi thất thểu thôi.
Cùng lúc đó nơi ở của Đường Thụ Thanh bị mấy cảnh sát gõ cửa, còn chưa kịp trang điểm, nữ nhân này la hét làm ầm ĩ, lôi hết lãnh đạo lớn nhỏ ra dọa, chỉ có điều lúc này chẳng có chút hiệu quả nào nữa rồi.
Mọi thứ tới một cách không ai ngờ, đối với người đi truy bắt này, ăn vạ, giở trò, chơi mưu kế, bày thủ đoạn đều vô nghĩa, chỉ cần bọn họ cầm lệnh bắt trong tấy thì anh tốt nhất nên khoanh tấy chịu trói.
Chàng cảnh sát nhỏ của chúng ta lần này không ba hoa, thiên cung đang ầm ầm sụp đổ, các vị thần tiên ngày nào trên cao vời, giờ đều bị rơi xuống đất rồi ... không, là bị kéo xuống đất.
Xe cảnh sát hướng về tiểu khu An Cư, trong xe là Tiêu Thành Cương đã thẩm vấn lẫn bắt người cả đêm, hơi mệt, nhưng mà mặt mày hớn hở, chẳng quả là bắt người thôi, hắn thích cái cảm giác oai phong khi còng tấy người khác, hai mấy người này nghe Oa cả chỉ huy, vậy tức là nghe mình chỉ huy.
Xe tiến vào tòa nhà số 36, Giản Phàm không xuống, để Tiêu Thành Cương được lên mặt, dẫn đám cảnh sát tới, lên lầu, tiếng bước chân, tiếng đập cửa, nhà đối diện mở ra nói lâu rồi không có người ở.
Đúng là không có người, một cảnh sát chú ý lỗ chống trộm phủ lớp bụi mỏng, đưa hai ngón tấy quệt quả một cái nói với đồng đội, hẳn là đã một thời gian rồi không có ai ở đây.
Hào hứng mà đến, mất hứng mà về, Tiêu Thành Cương làu bàu:” Oa ca, không có ở đây, lâu lắm rồi không có ai.”
“ Chậc, đi đâu nhỉ? Còn ..” Giản Phàm lẩm bẩm, nhìn dưới nhà không có xe, không thấy người cũng là hợp lý, còn có cái biệt thự dấu đồ cổ ở dưới tầng hầm, nhưng nhớ tới lần Lý Uy phẫn nộ kể tội ác của đám đào trộm mộ, nuốt câu này vào:
“ Giờ làm sao?” Tiêu Thành Cương lên xe thò đầu hỏi:
“ Còn làm sao, có mấy tổ cơ mà, ai bắt mà chẳng được, đâu cứ phải nhất định do chúng ta bắt.” Giản Phàm xuả tắy, thế cũng tốt, y cố ý điều tổ của mình tới đây, công ty và hai nơi ở khác do mấy tổ còn lại đảm nhiệm, tình huống đặc thù này không đối diện tốt hơn:
Đang suy nghĩ đợi tổ khác báo cáo thì bộ đàm có tiếng gọi:” Tổ trưởng Giản, anh tới tòa nhà Trí Nghiệp một chút, tra sổ sách công ty có vấn đề.”
“ Vấn đề gì?”
“ Công ty địa ốc Uy Thịnh đã bị xóa tên.”
“ Cái gì? Xóa tên? Khi nào?” Giản Phàm thất kinh, chuyện này không thể làm xong một sớm một chiều, mà từ lúc y tới nhà Thân Ngưng Sương đến giờ mới mười mấy tiếng, Lý Uy có đánh hơi được cũng chỉ cắp đít mà chạy thôi chứ:
“ Hai tuần trước, hiện giờ không phải là công ty địa ốc Uy Thịnh nữa, người phụ trách mới yêu cầu gặp anh.”
“ Ai thế, bị đóng cửa mà đòi gặp người à?”
“ Tổng giám đốc tên Tằng Nam, nữ ạ.”
Tằng Nam? Không phải nữ quản lý của Thịnh Đường à, chỉ đích danh đòi gặp Oa cả thế này thì đúng rồi. Hay rồi, xong rồi, chuyến này Oa cả nhân phẩm không tốt tra án tới tra ra tỉnh nhân rồi, xem có dám đại nghĩa diệt thân không? Tiêu Thành Cương che miệng cười đợi xem trò hay.