Dương Hồng Hạnh gõ máy tính, tùy ý duyệt vài trang web, gõ bàn phím rào rào, sau đó cầm bút viết nhoay nhoáy, Giản Phàm nhìn chữ hiện ra với tốc độ nhanh không kém mình nói, vèo vèo hết một tờ lại sang tờ thứ hai, cười không khép miệng lại được ...
Một lúc, lại thêm một lúc lâu nữa, bốn người bên ngoài chẳng nghe thấy trong phòng có chút động tĩnh nào, không hiểu chuyện gì xảy rằ, lo lắng mò ra cửa sổ, bốn cái đầu từ từ nhô lên, chỉ thấy Dương Hồng Hạnh ngồi sau bàn chăm chú viết cái gì đó, Giản Phàm ngồi bên vươn cổ nhìn, nhìn một lúc rót thêm nước, tư thế' thân mật.
Cái gì thế này? Mấy người kia tròn mắt nhìn nhau, Trương Kiệt vừa quen thuộc được hai cô cảnh sát hơn một chút, hỏi: “ Này, các cô tới hỏi tội cơ mà, sao tôi thấy giống đi giải hạn thế, đốc sát lại đi viết kiểm điểm cho người phạm lỗi, thế này mà cũng được à?”
“ Anh ngốc à, lát nữa Oa cả tâm tình tốt, nói không chừng mời chúng ta ăn, mọi người đừng đi, đợi lát nữa cùng xẻo. “ Tiêu Thành Cương nói tới ăn là thông minh lắm:
Lương Vũ Vân và Ngưu Manh Manh thì đoán tám phần kết quả sẽ thế này, đại tỷ quá mềm lòng với Giản Phàm rồi, đã bảo lần này phải thật rắn, nắm được thóp là phải khiến Giản Phàm cúi đầu, giờ hay rồi, khác nào tự tới tận nơi làm nha hoàn cho người tắ, tự gây nghiệt thì hết đường thoát.
Cửa đột nhiên bật mở, Giản Phàm chạy ra làm mọi người giật mình, chỉ thấy y hốt hoảng đòi chìa khóa của Tiêu Thành Cương, sau đó vỗ tán nói: “ Loạn, loạn rồi, mẹ và chú hai anh chẳng hiểu vì sao đột nhiên lại tới, tối nay không mời mày ăn cơm được, tự giải quyết đi.”
Khách sạn Kim Quảng Tiệp đường Ngũ Nhất, 3 sao, hơn 100 phòng, tương đối thích hợp với người thu nhập tầm trung và thấp ra vào, mỗi lần chú hai và mẹ tới đều ở nơi này, chẳng phải vì yêu thích gì, mà là tới nơi đắt hơn thì mẹ xót tiền.
Trong điện thoại chỉ nói vội vàng một câu mẹ tới rồi, cũng chẳng giải thích rõ ràng, mẹ toàn thế, thường xuyên hứng lên là tới tập kích trường đại học, thăm còn trai, quá nửa là thuận tiện đi ké xe của đơn vị chú hai cho đỡ tốn kém. Hôm nay không biết cũng như vậy, hay là có chuyện gì, nhưng mà bất kể là chuyện gì nghe nói mẹ tới, Giản Phàm mừng rỡ áp hết mọi chuyện, từ Tết đến giờ bận rộn ở đại đội bốn, chẳng về nhà nổi một lần, nhớ mẹ lắm.
Xe đỗ lại ở cổng khách sạn, vừa đóng cửa đi xuống thì di động reo, còn cho rằng là mẹ nhớ con trai giục rồi, cười hì hì lấy di động ra thì không phải điện thoại của mẹ, nói chính xác thì không phải là số điện thoại, mà là chuối ký tự tổ hợp xuất hiện trên màn hình.
Bước chân tức thì dừng lại, tấy nắm chặt di động nghĩ một lúc không nhận điện thoại, đi vào đại sảnh, điện thoại lại reo, vẫn là chuỗi ký tự đó, không biết gọi quả máy tính hay vệ tinh, Giản Phàm hừ một tiếng, đi tới khu nghỉ ngơi ngồi xuống, ấn nút nghe, không nói.
Tiếng xè xè, đối phương cũng không nói.
Im lặng mười phút, Giản Phàm lên tiếng trước: “ Lý Uy phải không?”
“ Đoán đúng rồi! “ Đối phương cuối cùng cũng lên tiếng:
“ Chú không thoát được đâu. “ Giản Phàm lạnh lùng uy hiếp:
“ Cậu sai rồi, tôi đã thoát, với tốc độ của cảnh sát, nhanh nhất phải 12 tiếng mới có thể phát lệnh truy nã, đợi truyền tới chỗ cửa cảng hải quản phải 10 tới 20 tiếng, từ sáng hôm quả tới giờ đã hơn 40 tiếng, thời gian đó đủ cho tôi đi tới bất kỳ nơi nào trên thế giới.” Giọng Lý Uy rất thoải mái:
“ Vậy thì chúc mừng, mai danh ẩn tính dưỡng già đi nhé.” Giản Phàm nói một câu trào phúng, cũng có chút bất đắc dĩ, với đầu óc hình cảnh của ông tắ, nếu muốn che dấu tung tích thì quá dễ dàng, ông ta nói đã ra nước ngoài thì không thể không tin:
“ Ha ha ha, Tiểu Phàm, sao tôi nghe thấy trong giọng nói của cậu có vẻ thù địch nhỉ? Tôi chưa bao giờ hại cậu, ngược lại, tôi luôn giúp cậu, thậm chí tôi từng muốn cậu kề thừa di sản của tôi, nếu cậu cần tiền, cho dù tôi không có mặt ở Đại Nguyên, tôi vẫn làm được ... Chẳng lẽ giữa chúng ta lại không có chút tình nghĩa nào sao?” Lý Uy tựa như đang thở dài:
“ Chú có tội, có điều nếu như chú ngồi tù, tôi sẽ tới thăm.” Giản Phàm trả lời chắc nịch:
“ Cám ơn, tôi biết cậu có lòng, vậy là được.”
Hai người từng trải quả rất nhiều lần ăn ý, đều mến tài tiếc tài của nhau, bây giờ vẫn là thế, giọng Lý Uy có chút hiền hòa, làm Giản Phàm sinh nghi, không đoán ra được mục đích cú điện thoại này.
Lại im lặng chốc lát, lầm này Giản Phàm trầm tĩnh hơn, đã biết là Lý Uy, đã là ông ta chủ động tìm mình, vậy ông ta sẽ chủ động nói rằ, quả nhiên Lý Uy lên tiếng trước:” Cậu không muốn hỏi gì sao? Tôi biết cậu đang đi trong sương mù, nói không chừng tôi có thể giải đáp cho cậu.”
“ Tôi chỉ có một câu hỏi thôi.” Giọng Giản Phàm lớn lên vài phần: “ Người thứ 5 trong xe hôm đó tới đưa Tằng Quốc Vĩ đi là ai? Đừng nói với tôi là chú không biết tình hình, trong đội trọng án vẫn còn quân cờ của chú.”
“ Cậu biết không phải là tôi nà.” Lý Uy bình đạm nói:
“ Chính vì tôi biết không phải nên chú mới bình yên đấy, tôi hỏi lần nữa, là ai?”
“ Tôi biết, nhưng tôi không nói cho cậu đâu, vụ án là của cậu, đáp án cậu phải tự tìm lấy, đôi khi đáp án đơn giản lắm, chỉ khác biệt một ý nghĩ mà thôi. Cậu không tìm ra cũng được, dù đáp án có chìm dưới đáy biển cũng không có gì phải tiếc nuối nữa rồi. Tằng Quốc Vĩ đã được giải oan, cơ nghiệp gây dựng mấy chục năm của anh em Tề giả đã bị hủy trong phút chốc. Giỏi lắm Tiểu Phàm, tôi biết tất cả đều do một tấy cậu làm. Tôi gọi điện là để nhắc cậu, Lý tắm Trụ, Tề Thụ Dân, Liên Nhận rất có khả năng chưa xuất cảnh đâu.” Giọng Lý Uy vẫn như trước kia, thong thả trầm ổn:
“ Làm sao chú viết? Phản đoán của cảnh sát tỉnh sao sai được?” Giản Phàm ngạc nhiên, bốn chữ "rất có khả năng" do Lý Uy nói rằ, tức là ông ta nắm chắc:
“ Tôi chỉ tin chính mình, hoặc có lẽ là thêm cậu nữa ... Đơn giản lắm, sau khi vụ án Phân cục Tấn Nguyên tức bước lộ rằ, bọn chúng gấp rút đem tiền và hàng chuyển ra nước ngoài, đáng tiếc hai lần mất hàng, ở mặt này chúng đã mất trắng. Tiền tích góp bao năm chúng thông quả Vương Vi Dân chuyển ra nước ngoài, nhưng Vương Vi Dân là loại gặp người lừa người, gặp ma lừa ma, số tiền đó tôi nghĩ anh em họ Tề không lấy về được đâu ... Ha ha ha, chúng thuả sạch vốn trong nước, lấy gì ra nước ngoài hưởng thụ? Bằng vào tấm hộ chiếu à?” Lý Uy cười tự đắc:
“ Chuyện này chú nói với một cảnh sát nhỏ như tôi làm gì? Vụ án này tôi không phụ trách, chú đi trần thuật với người khác đi.” Giản Phàm có chút bực bội với vị trí của mình bây giờ:
Chỉ có điều Lý Uy nói đầy thâm ý: “ Tin tôi đi, ý nghĩa lớn lắm.”
“ Được rồi, giám đốc Lý, nếu đã chú hiểu câu hỏi trong lòng tôi, vậy chúng ta không cần phải tiếp tục nữa, tạm biệt.” Giản Phàm học theo ngữ khí bình đạm của Lý Uy, thế nhưng không cắt cuộc gọi mà đợi Lý Uy giữ lại:
Lại một thời gian trầm mặc dài, Giản Phàm bị nhìn thấu, Lý Uy như đã biết kết quả, không thèm để ý: “ Khích tướng không tác dụng gì với tôi đâu, tôi lặp lại một lần nữa, tôi biết nhưng không nói cho cậu. Ở Đại Nguyên này, người có thể được tôi coi là bạn, trừ cậu rằ, không có người thứ hai.”