“ Chúng ta không phải là bạn, từ trước tới giờ hai chúng ta đều lợi dụng lẫn nhau, hồ đồ đi vào cái mê cung này, rất nhiều nguyên nhân do chú ban cho ... Giám đốc Lý, tôi lấy làm lạ, chú cướp nhiều tiền như vậy, không sợ báo ứng à?” Giản Phàm nghiến răng chất vấn:
Bên kia giọng thâm trầm đáp: “ ... Tôi không tin báo ứng, Tằng Quốc Vĩ cả đời khiêm nhường cần kiệm, một lòng một dạ làm việc, cống hiến cho quốc gia, tới cuối cùng chết không nhắm mắt, cậu liệt vào loại báo ứng nào? ... 10 cảnh sát tôi quen thì hết 9 dính líu vào chuyện bẩn thỉu, người nào người nấy giàu sang, quyền cao chức trọng, báo ứng ở đâu? Đối tác quen biết trong giới thương nghiệp thì tham lam lửa lọc, sao báo ứng không tới? Nếu cậu muốn nói báo ứng, tôi đã có đủ rồi, tuổi trẻ mất người thương, trung niên mất con, tuổi già không bạn, thân mang tội trạng, tương lai muốn lá rụng về cội cũng không thể, còn có báo ứng nào lớn hơn không?”
Giản Phàm im lặng mất một lúc, khẽ thở dài:” Nhưng sao chủ lấy tiền ngân hàng, chú Lý, theo tôi biết, chú đâu phải loại người vô nguyên tắc như thế, những người mất tiền đó hại chú sao, chọc chú sao? Cảnh ngộ của chú do họ gây ra sao? ... Tôi biết chú tích trữ thù hận mười mấy năm, nhưng báo thù lên những người vô tội, không ai tha thứ cho chú.”
“ Sao cậu biết tôi lấy tiền ngân hàng?” Lý Uy hỏi ngược lại:
“ Chẳng lẽ không phải? Chẳng lẽ chú không tham giả rửa tiền? Chẳng lẽ chú không cho vay tiền, giao dịch ngân hàng đâu phải do tôi bịa rằ.”
“ Ha ha ha, thì ra cậu vì thế mà giận tôi, tôi không biện bạch, đợi chân tướng rõ ràng hẵng giáo huấn tôi được không? Lý Uy tôi không phải kẻ tử tế gì, nhưng không tới mức hại người vô tội vậy đâu.”
Giản Phàm chau mày hồ nghi: “ Chú đừng chơi trò đánh đố nữa, tới lúc nào rồi, Tằng Nam đang rất lo cho chú.”
“ Tiểu Phàm ... Ha ha, tôi thích cậu ở một điểm, đó là cậu có trí tuệ lớn, cậu hiểu cảm giác đó đúng không, khi xung quảnh toàn là kẻ ngu ngốc, thậm chí không hiểu nổi lời cậu nói, nên cậu coi thường họ, cậu cứ làm việc theo cách của mình mà không thèm biết họ nghĩ gì về mình đúng không? Ha ha ha, tìm thấy một người có thể hiểu mình thật giá trị ... Đáng tiếc, cậu lại chứ thích nghi ngờ tôi, tôi không trách cậu, cậu còn trẻ, giống như khi tôi còn trẻ, vì kiêu ngạo mà đã phạm rất nhiều sai lầm. Nói thẳng cho cậu biết, tôi đã tìm một nơi dưỡng lão từ lâu lắm rồi, sau khi Tằng Quốc Vĩ được tìm rằ, tôi nghĩ vài ba năm nữa sẽ dùng tới, không ngờ lại nhanh như thế, chưa tới ba tháng, cậu giỏi hơn tôi nghĩ đó, nếu thêm thời gian, tôi không thoát khỏi tấy cậu mất.”
Giản Phàm cắt ngang: “ Không cần khen ngợi tôi, chú nói hết chưa? Chỉ định nói với tôi là Tề Thụ Dân chưa xuất cảnh thôi sao? Chú muốn tôi làm gì đây?”
“ Tôi chưa bao giờ yêu cầu cậu làm bất kỳ cái gì.” Lý Uy nói có chút trêu chọc: “ Hôm nay là lần duy nhất, cũng là lần cuối cùng, văn phòng luật sư Tư Hằng có một đại luật sư tên là Cảnh Duệ Uyên, tôi mong cậu đi gặp ông ấy, ông ấy sẽ nói cho cậu một việc mà cậu không ngờ.”
“ Tôi không hứng thú, tôi chẳng thèm gặp. “
“ Ha ha ha, cậu sẽ gặp, như tôi nói, trên đời này chỉ chúng ta hiểu nhau.”
“ A lô ...”
Điện thoại ngưng bặt, làm Giản Phàm vừa bị người ta khơi lên chỗ ngứa mà không phụ trách gãi, bứt rứt khó chịu cực kỳ.
“ Này soái ca, ngây ra cái gì thế?”
Giọng nói trong trẻo quen thuốc làm Giản Phàm quảy ngoắt lại, chỉ thấy cách cửa đại sảnh không xâ là đám nam nữ, đứng đầu Dương Hồng Hạnh, khoác tấy Lương Vũ và Ngưu Manh Manh, theo sau hai cái đuôi, Tiêu Thành Cương, Trương Kiệt.
“ Hả, mấy người theo đuôi tôi à?”
“ Xì, thèm vào. “ Lương Vũ Vân đanh đá cong môi lên:
Dương Hồng Hạnh đắc ý: “ Có một người dì mời bọn em tới, không liên quản tới anh, anh cứ ngồi đó đi, em đi đây.”
“ Này này ... “ Giản Phàm không làm gì được mấy cô gái, quảy sang hai tên kia, tòm cổ Tiêu Thành Cương: “ Nói!”
Tiêu Thành Cương cười đần độn: “ Oa ca, lớp trưởng biết mẹ anh tới, muốn mời mẹ anh, em đi ăn chực.”
Giản Phàm trừng mắt với Trương Kiệt:” Anh thì sao, có vợ có con rồi, còn đi làm gì?”
“ Có cơm miễn phí, không ăn thì ngu à? Liên quản gì tới cậu? Lớp trưởng mời tôi.”
Trương Kiệt và Tiêu Thành Cường khoác vai nhau, ba cô gái tới thang máy quảy đầu gọi biến Giản Phàm thành người ngoài.
Cả đám người cao hứng trò chuyện sôi nổi vào cầu thang lên tầng 8, Dương Hồng Hạnh có khí chất lãnh tụ trời sinh, chẳng những đứng đầu đám nữ cảnh sát, mà hai tên kia cũng bảo sao nghe vậy. Cô gái này học vấn cao, thông minh, bề ngoài có phần lãnh đạm, bên trong nhiệt tình với chuyện của mọi người, từ thời ở cơ sở huấn luyện đã được coi là nhân vật lãnh đạo, lúc nào cũng toát ra một vẻ nữ cường nhân, vì thế khi đó mới coi tán được cô gái này là chuyện có tính khiêu chiến. Lúc đó đâu nghiêm túc, tưởng hai người chỉ đến thế là thôi, ai ngờ dây dưa tới tận bây giờ, rốt cuộc tình cảm thế nào, chẳng nói rõ được nữa.
Rời thang máy đi quả hành lang tới trước một gian phòng, Dương Hồng Hạnh gõ cửa, Mai Vũ Vân đi rằ, khuôn mặt còn rực rỡ hơn cả hoa đào nhở tháng ba, ôm vai Dương Hồng Hạnh, hết sức thân thiết: “ Hạnh Nhi, lại xinh đẹp hơn rồi .. A, Tiểu Vân cũng thế thật hoạt bát, đây là ...”
“ Chào dị ạ, cháu là Ngưu Manh Manh, cũng là đồng nghiệp và bạn học cũ của Giản Phàm.” Ngưu Manh Manh tự giới thiệu:
Cô giáo Mai mắt chuẩn lắm, nhìn cô gái đen xì tròn trịa này khéo miệng khen: “ Giống Lỵ Lỵ nhà dì, thật đáng yêu.”
Sau đó là tới lượt Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt, cô giáo Mai gõ đầu trẻ mấy chục năm không đùa, vỗ vai người này, sờ đầu người kia, khen Thành Cương tráng kiện, khen Trương Kiệt tinh thần, đám người trẻ xúm xít xung quảnh thân hơn cả mẹ ruột.
Giản Phàm lững thững đi cuối, Mai Vũ Vận thấy con trai càng thâm hơn, ôm vào lòng, hai tấy ôm má, cứ như cửu biệt trùng phùng: “ Lại cho mẹ xem con trai ngốc gầy hay béo, nhớ mẹ không ... Xem nào, gầy đi rồi.”
Trừ Dương Hồng Hạnh che miệng cười trộm thì cả đám còn lại sững sờ, nếu là còn bé tám mười tuổi ôm thế này còn hiểu, ôm con trai cao hơn hẳn một cái đầu, trông thế nào cũng buồn cười.
Luôn thế, bất kể ở nhà và trường, mẹ thấy con trai cao hứng lên là làm thế, Giản Phàm cũng thích làm nũng mẹ, nhưng mà lúc này khác, mặt Giản Phàm đỏ như tôm luộc, kéo tấy mẹ xuống: “ Mẹ, bao nhiêu đồng nghiệp thế này, mẹ làm gì thế? Con là lãnh đạo đấy.”
Bộ dạng xấu hổ của Giàn Phàm làm không ai nhịn được nữa, cả phòng cười rộ lên, Mai Vũ Vân cũng tủm tỉm cười mang táo rượu, hạch đào, lạc ngâm ra mời mọi người, cũng sắp tới giờ cơm, chỉ ngồi một lúc Dương Hồng Hạnh mời Mai Vũ Vận đi ăn. Rồi, ba cô gái xúm quảnh cô giáo Mai, hai cái đuôi bám theo, Giản Phàm lại thui thủi một mình ...
Bữa cơm lại càng náo nhiệt hơn vừa rồi vài phần.
Dương Hồng Hạnh và Lương Vũ Vân đều đã tới Ô Long, được Giản giả tiếp đãi nhiệt tình, lại thường xuyên nhận quà vặt do Mai Vũ Vận gửi cho, hôm nay rốt cuộc có cơ hội báo đáp, một trái một phải, nhiệt tình còn hơn con gái ruột. Hai cô gái hỏi chuyện ở Ô Long, Mai Vũ Vận có trình độ văn hóa còn cao hơn con trai mấy bậc, nói chuyện sinh động lại còn dễ nghe, nói cho Ngưu Manh Manh chưa từng tới Ô Long hối hận không thôi, trách Lương Vũ Vân không gọi mình theo.