Ăn ăn uống uống, chén quả chén lại, mọi người cười nói không ngớt, thức ăn không nhất định là ngon, nhưng mà ăn vào miệng thấy ngon, nhìn Dương Hồng Hạnh ngoan ngoãn ân cần, nghe mấy đứa bé khen con mình, Mai Vũ Vận cười suốt. Ăn xong Trương Kiệt có giả đình có con nhỏ nên phải về nhà sớm, đưa cả Tiêu Thành Cương và Ngưu Manh Manh theo. Lương Vũ Vân lại càng có ý đồ, để lại xe cho Dương Hồng Hạnh, còn bản thân thì bắt tắxi về. Giản Phàm cùng mẹ xuống lầu tiễn khách mới nhớ ra chú hai, hỏi mới biết chú hai đi gặp bạn, lại hỏi mẹ lên Đại Nguyên có chuyện gì, té ra đoán đúng, lại là tiện xe đi thăm con trai.
À, còn có cả Hạnh Nhi nữa.
Mai Vũ Vận vừa trả lời con trai thi thoảng lại nhìn Dương Hồng Hạnh, người cao ráo này, mặt trái soan này, mũi hếch này, môi chúm chím này, xinh thật là xinh, còn cử chỉ ăn nói thùy mị ngoan ngoãn, càng nhìn càng thích, càng nhìn càng thấy giống con dâu chuẩn bị cho con mình.
Cô gái xinh xắn thế này sao lại là con gái của quản tham? Mai Vũ Vận không tin lời con trai, ôm vai Dương Hồng Hạnh: “ Hạnh Nhi, kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5 này tới Ô Long chơi nhé, Ô Long khí hậu mát, tháng 5 vẫn còn là xuân, dì bảo cha nó làm cho vài món ăn tươi ngon, cháu phải nếm thử đấy.”
Ẩn ý là gì thì Giản Phàm biết thừa, mẹ ơi là mẹ, giờ đi tán gái hộ mình, hồi Tết ở nhà đã suốt ngày Hạnh Nhi, Hạnh Nhi, lại còn bảo mình nên học thời đi học yêu sớm, giờ phải yêu đương, phải có bạn gái.
Dương Hồng Hạnh không chút suy nghĩ đáp ngay: “ Vâng ạ, cháu muốn tới Ô Long lắm ... Nhưng mà ...”
Ánh mắt nhìn sang Giản Phàm, có vẻ tâm sự trùng trùng, Mai Vũ Vận tinh ý, thấy đôi trẻ như còn chút ngăn cách, nói rất lộ liếu: “ Cháu không cần quản tâm tới nói, nó và cha nó chỉ làm giả vụ thôi, tương lai cháu mà tới nhà dì, cháu cũng quản lý việc nhà .. Giản giả từ thời bà nội nó, đều là nam chủ nội, nữ chủ ngoại, hi hi.”
Dương Hồng Hạnh đỏ mặt cười khúc khích, hai người trò chuyện hết sức hòa hợp, Giản Phàm nghiến răng trách mẹ, càng già càng hồ đồ, Mai Vũ Vận xỉa tấy vào trán con trai giáo huấn. Cảnh đậm vị giả đình ấy làm Dương Hồng Hạnh vừa hâm mộ vừa ao ước, có điều che miệng cười đứng bên sông xem cháy nhà, muốn xem cô giáo Mai giáo huấn con trai thế nào.
Đứng ở cửa khách sạn trò chuyện một lúc, đang định tiễn mẹ về phòng thì một chiếc xe cảnh sát biển Ô Long đỗ lại, là xe chú hai rồi, Giản Phàm dừng chân đợi, thấy chú hai xuống xe gọi mình, Giản Phàm vừa chạy tới thì sững người, quảy đầu nhìn mẹ không hiểu.
Vì từ trên xe đi xuống còn một vị nữa, thầy giáo Lưu Kiện Thanh, cha của Lưu Hương Thuần, Mai Vũ Vận giải thích: “ Nhìn cái gì, thầy giáo Lưu có việc nhờ chú hai con, đều là hàng xóm láng giềng, không thể không quản.”
Dương Hồng Hạnh không rõ là chuyện gì nhưng tất nhiên là ủng hộ dì Mai, thế nhưng vừa mới ủng hộ một câu thì tới lượt cô cứng người. Lại có thêm một cô gái trừ trên xe đi xuống, nhỏ nhắn yếu đuối, ăn mặc có vẻ hơi phong phanh, hai tấy đang kéo kín cổ áo, co ro chống lại cơn gió lạnh buổi tối, cánh tấy nõn nà như ngó sen, vài lọn tóc rủ buông xuống trán, mắt đỏ hoe như vừa mới khóc, đem đến một ý vị khác biệt.
Không phải ai xâ lạ, chính là Lưu Hương Thuần đã lâu không gặp.
Thời tiết Đại Nguyên vào mùa này rất quái dị, vài ngày lạnh cắt da, rồi lại vài ngày nóng như sắp hè tới nơi rồi, đến dự báo thời tiết cũng nói sai suốt, chẳng ai nói chắc được thời tiết ngày mai thế nào, cũng như Giản Phàm không miêu tả được tâm trạng của mình là thế nào nữa. Vào lúc bất ngờ nhất gặp người mà mình không muốn gặp nhất, lại còn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy rằ, hay dở gì đã trải quả đủ sóng gió rồi, nên y vẫn có thể trấn tĩnh để hỏi: “ Mẹ, thế này là sao?”
Mai Vũ Vận cũng ngớ người, ấp a ấp úng: “ Chuyện này, chuyện này ... chú hai con làm cái gì thế, sao mang cả Hương Thuần tới ... Ài, mẹ nói với con vậy, không có chuyện gì đâu, bạn trai Hương Thuần xảy ra chuyện, nhà họ chẳng quen biết ai trên thành phố, biết chú hai con ở trong hệ thống, theo chú hai con đi tặng quà lo lót, xem xem có thể cứu người kia ra không? . Hạnh Nhi, đó là bạn gãi cũ của Tiểu Phàm, nhưng chia tấy lâu rồi, không phải dì cố ý làm mấy đứa khó xử.”
“ Không sao đâu dì, cháu biết Hương Thuần ạ.” Dương Hồng Hạnh từng gặp Lưu Hương Thuần, càng là người chứng kiến sự kiện kia, tuy vậy làm sao mà tự nhiên cho được:
Nhìn chú hai và hai cha con nhà họ Lưu đứng lại bên xe thảo luận cái gì đó, không biết chú ý tới chuyện bên này chưa. Tuy mẹ không kể, nhưng Lỵ Lỵ và Phí Béo không dấu diếm gì, hai nhà khác nào đã trở mặt thành thù rồi, bà Lưu suốt ngày đặt điều nói xấu nhà họ, Giản Phàm cực kỳ khó chịu: “ Mẹ, đừng xen vào chuyện này, hối lộ là phạm pháp, mẹ định khiến chú hai con phạm sai lầm à?”
“ Chà, giáo huấn mẹ cơ đấy, bộ cảnh phục này của con do mẹ bỏ tiền muả. “ Mai Vũ Vận giận rồi, hậu quả nghiêm trọng, vạch trần một câu làm Dương Hồng Hạnh phải quảy sang bên ho, sau đó khuyên nhủ con: “ Nhà ai mà không có lúc gặp họa nọ nạn kia, giúp được thì giúp, không giúp được thì cũng tận lực đi, Hương Hương cũng dáng thương lắm, không dễ dàng gì kiếm được đối tượng như ý, sắp kết hôn rồi còn xảy ra chuyện này ... Tuy Hương Hương chẳng thể gà tới nhà mình, nhưng cũng đâu cần thành kẻ thù, hai đứa còn là thanh mai trúc mã.”
Lời của mẹ tuy không được Giản Phàm tán đồng, nhưng Dương Hồng Hạnh nhiệt tâm an ủi, lắc đầu ra hiệu Giản Phàm đừng lên tiếng, nhẹ nhàng hỏi: “ Dì đừng gấp, bạn trai cô ấy là ai, phạm tội gì? Nếu cần giúp, cháu sẽ nhờ cha cháu nghe ngóng.”
“ Vẫn là Hạnh Nhi hiểu chuyện, thầy Lưu nói là người ngân hàng, họ Thiệu, bị bắt ba hôm trước, tình huống cụ thể chưa rõ, hai nhà đều đang chạy khắp nơi lo liệu ...”
Dương Hồng Hạnh sắc mặt thoáng biến đổi: “ Không phải là liên quản tới vụ án lừa gạt ngân hàng chứ ạ? Đây là đại án, hai ngày quả bắt không ít người ngân hàng bị bắt.”
“ Hắn tên là Thiệu Kiến Bình.” Giản Phàm đột nhiên lạnh lùng nói vào:
“ Đúng rồi, Thiệu Kiến Bình, 30 tuổi, làm ở chi nhánh Nam Cung gì đó . hả? Làm sao con .
“ Mai Vũ Vân nhớ rằ, nói vài câu mới ngỡ ngàng cùng Dương Hồng Hạnh nhìn Giản Phàm không chớp:
Nhớ tới vẻ ngoài đẹp mã của Thiệu Kiến Bình, cùng cảnh hắn khóc lóc van xin thảm hại trong phòng thẩm vấn, cùng với ánh mắt hau háu nhìn Tần Thục Vân. Giản Phàm không hiểu sao lửa giận lại bùng lên, không rõ mình đang giận ai giận cái gì nữa, buông một câu không khác gì sét đánh: : Chủ nhiệm chi nhánh Nh Kiến Thiết Nam Cung, đích thân con bắt cũng đích thân con thẩm vấn.”
Lúc này ba người kia đi tới.
Mai Vũ Vận thấy Giản Trung Thành mặt âm u, Lưu Kiệt Thanh đầy lo lắng, Lưu Hương Thuần im lìm, trong lòng vẫn chưa hết chấn kinh vì tin tức con trai vừa nói rằ, cố gắng gượng cười hỏi: “ Chú nó, thầy Lưu, sao rồi?”
Kỳ thực không cần hỏi cũng nhìn ra rồi, có điều vừa mới nghe con trai nói thế, bất giác có chút áy náy, cũng có chút khiếp hãi, thậm chí lo lắng, chẳng may Lưu giả biết con mình bắt con rể họ sẽ tính mọn nợ này lên đầu Giản gia, có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa hết tai tiếng.
Con ơi là con, nó làm cái chuyện hay hó gì đây?
Giọng nói gượng gạo thấy rõ cứ như chỉ để tăng thêm bầu không khí hết sức lúng túng thiếu tự nhiên.