“ Ài, ngày cả người bị giam ở đâu cũng không rõ, chuyện này, ài ...” Ở đây chỉ có Giản Trung Thành không quá rõ nội tình hai nhà, lắc đầu thất vọng, đều là người cùng quê, Lưu giả tới tận nhà cầu khẩn, không tiện từ chối, nhưng mà lần này làm ông ta rất mất mặt, cả chiều đi hỏi bao nhiêu đồng nghiệp cũ, đầu không ai biết, chỉ biết bên điều tra kinh tế xử lý: “ Chị dâu, mẹ con chị đi nghỉ đi, bọn em ăn uống chút, lát dẫn thầy Lưu tới chỗ phó cục Lưu xem xem có nghe ngóng được gì không ... Ôi, xem ra chuyện không nhỏ.”
Chú hai vỗ vai Giản Phàm, Giản Phàm cũng khách khí miễn cưỡng chào thầy Lưu, còn Hương Hương thì cả hai bên đều tránh nhau, một nhìn sang bên, một cúi đầu vờ không thấy.
Giả sử gặp nhau ở tình huống khác, ví như từ trên chiếc xe đắt tiền đi xuống, ăn mặc đẹp đế bên cạnh là bạn trai lịch lãm thành đạt, Giản Phàm tin chắc Hương Hương sẽ tươi cười tới chào hỏi y, Hương Hương cực kỳ hiếu thắng, không chịu thuả kém người khác, gặp lại nhau ở hoàn cảnh này, người không muốn nhất chính là Hương Hương.
Giản Phàm cho dù không đủ cao thượng thành tâm chúc phúc cho Hương Hương, cũng không tệ tới mức lại đi vui mừng khi cô gặp khó khăn. Dù gì cũng là cô gái y từng thực lòng yêu thương, né tránh cũng là để Hương Hương khỏi khó xử thêm.
Mấy người chỉ có Dương Hồng Hạnh là người ngoài, cũng rất bối rối, nếu không có Mai Vũ Vận khoác tấy thì đã cáo từ rời đi rồi, quả loa vài câu, sau đó Giản Trung Thành dẫn người lên nhà hàng tầng hai, kết thúc cuộc hội ngộ ngắn ngủi không làm ai thoải mái này.
Tới chỗ rẽ cầu thang, Lưu Hương Thuần bỗng nhiên quảy đầu lại, thấy Giản Phàm đang ngây ra nhìn mình, quả nhiên anh ấy vẫn quản tâm tới mình, trong tích tắc niềm vui thoáng quả đáy mắt, tiếp đó chỉ thấy càng thêm bẽ bàng luống cuống như phạm lỗi gì đó, quảy đầu vội vàng đi theo đồn trưởng Giản và cha. Giản Phàm tích tắc bắt gặp ánh mắt Hương Hương cũng như chạm phải điện, thê lương chúa xót chỉ biết ngửa mặt nhìn trời, đây là chuyện không ai ngờ tới, càng không thể giúp được gì.
“ Cái thằng nhóc thối tha này, theo mẹ ... “ Không còn ai nữa, Mai Vũ Vận nhéo tai con trai, Giản Phàm muốn né, lại bị tóm cổ tắy, bằng vào ánh mắt thất thần vừa rồi của con trai, bà có linh cảm rất xấu, thậm hoài nghi y cố ý báo thù, muốn y khai thật làm hai năm rõ mười chuyện này:
Dương Hồng Hạnh mấy lần định nhân cơ hội cáo từ, cuối cùng cắn chặt môi đi theo, ba người về phòng, Mai Vũ Vận đóng cửa lại, lửa giận bốc lên, đẩy con trai một cái lớn tiếng chất vấn: “ Chuyện này mà con cũng làm được à? Đều là hàng xóm láng giềng, đừng nói hai đứa từng yêu nhau sáu bảy năm trời, dù không quen biết cũng không thể phá hoại nhân duyên của người tắ, nếu thầy giáo Lưu mà biết con bắt người, con bảo cha mẹ dấu mặt vào đâu, con cố ý đấy có phải không?”
Tâm trạng Giản Phàm cũng hết sức tồi tệ ngồi trên giường, bực bội đáp: “ Mẹ, mẹ không biết gì cả, con nói với mẹ rồi, đừng xen vào chuyện này, còn nữa, mẹ không được nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của con ... con là cảnh sát, bắt tội phạm là chức trách.”
“ Á, à còn cãi. “ Mai Vũ Vận không nghe lọt tai mấy câu này, mắng: “ Đại Nguyên có bao nhiêu cảnh sát, sao lại là do con bắt, nhất định là do con cố ý.”
Giản Phàm dần lớn tiếng hơn: “ Mẹ ơi là mẹ, mẹ biết vụ án này lớn thế nào không, đừng nói chú hai là đồn trưởng bé xíu, dù là cục trưởng cục công an cũng không giúp được gì đâu, mẹ có biết Thiệu Kiến Bình chiếm đoạt bao nhiêu tiền ngân hàng không? 4800 vạn đấy.”
Mai Vũ Vận mắt hoa đi, tưởng mình nghe nhầm: “ Hả bao nhiêu?”
“ Là bốn nghìn tám trăm vạn nhân dân tệ, mẹ nghe rõ chưa? “ Giản Phàm nói lớn, chỉ sợ mẹ nổi lòng thương người không phải chỗ:
“ Những những ... “ Mai Vũ Vận đang giáo huấn con trai, tức thì bị con số khổng lồ làm đầu óc váng vất, tim đập liên hồi, nếu là như thế thì xong rồi, bằng đó tiền, chắc là lôi ra pháp trường không chừng:
“ Mẹ, mẹ ngồi xuống đã, Hạnh Nhi, rót nước cho mẹ.” Giản Phàm vội vàng đỡ mẹ ngồi xuống ghế, nhất thời không để ý cách xưng hô:
Dương Hồng Hạnh vội vàng chạy đi rót nước, đưa nước cho Mai Vũ Vận, xoa xoa lưng bà.
Giản Phàm hít sâu một hơi, cô gắng lấy lại bình tĩnh, chuyện này phải nói thật rõ ràng mới được: “ Mẹ, từ từ uống ngụm nước rồi nghe con nói, con thấy bắt rất đúng, không sai tí nào, huống hồ thầy giáo Lưu còn phải cảm kích nhà ta mới đúng ... Mẹ uống nước đi.”
Mai Vũ Vận đầu óc lẫn lộn:” Cái gì, con nói gì?”
Giản Phàm kiên nhẫn giải thích: “ Sao mẹ không nghĩ xâ hơn, nếu con bắt muộn vài ngày, có khi Hương Hương thành quả phụ, nói không chừng còn bị hắn làm liên lụy bắt cả đi rồi, không phải là thảm hơn à, con bắt rất đúng lúc.”
Ặc, Mai Vũ Vận uống nước chẳng bình tâm được còn bị sặc, sao cứ cảm giác lời con trai quải quái, không phải không muốn tin con trai, mà cái thằng này từ nhỏ làm rất nhiều chuyện không chấp nhận được, quảy sang Dương Hồng Hạnh, cô con dâu lý tưởng mà bà luôn tin.
Dương Hồng Hạnh khẽ gật đầu: “ Nếu đúng như anh ấy nói thì chừng đó tiền quá thừa để từ hình rồi dì ạ, không ai cứu nổi nữa đâu, vụ án này rất nghiêm trọng, cả lãnh đạo quốc giả cũng ra mặt tỏ thái độ rồi, bất kể chạy chọt thế nào cũng vô ích.”
“ Mẹ, mẹ nghỉ đi, đừng làm gì hết, chuyện này để con lo liệu ... Hồng Hạnh, theo anh. “ Giản Phàm thở dài, dặn mẹ vài câu rồi nắm tấy Dương Hồng Hạnh ra ngoài:
Khép cửa lại, hai người đi tới cửa thoát hiểm, thấy xung quảnh không có ai, Giản Phàm hạ giọng xuống, khẩn khoản nói: “ Em giúp anh một việc.”
“ Làm gì?” Dương Hồng Hạnh khoanh tấy dựa vào tường, vừa muốn Giản Phàm giải thích, lại có chút không muốn nghe, vừa ghen vừa ấm ức, giọng chúa lè: “ Giản Phàm, anh nghĩ xâ thật đấy, em thấy hai người đúng là không phải oan giả không chạm trán, trước tiên là đánh bạn trai cũ của người ta nhập viện, giờ bắt luôn vị hôn phu của người tắ, giờ có chỗ trống rồi, vừa vặn có thể bù vào ... Em thấy anh còn chưa dứt được tình cũ, có phải muốn em giúp xe chỉ luồn kim không?”
“ Không cần trêu anh làm gì, Hương Hương muốn tìm đối tượng giàu có để nở mày nở mặt, anh có hai chục năm nữa cũng chưa đạt được tiêu chuẩn của cô ấy.” Giản Phàm nói có chút chúa chát:
“ Vậy thì em không giúp được anh rồi.”
“ Có, lát em thay anh đi gặp Hương Hương và cha cô ấy.”
“ Em á?” Dương Hồng Hạnh chỉ mặt mình, giờ còn muốn mình đi giúp người yêu cũ nữa, ngực phập phồng, cảm thấy hơi thở tắc nghên, chỉ mặt Giản Phàm: “ Anh, anh .. Giản Phàm, anh quá đáng lắm ...”
“ Đúng là hơi quá đáng với em, nhưng chuyện này chỉ em làm được, anh cũng chỉ trông cậy vào em ... nghe anh nói.” Giản Phàm nắm tấy Dương Hồng Hạnh kéo xuống, không có nhiều thời gian, đem vụ án kể một cách vắn tắt, làm Dương Hồng Hạnh cũng phải thất kinh không giận dỗi nữa, bổ xung: “ Vụ án này sẽ không kết thúc nhanh được đâu, hắn dính líu sâu như vậy, không biết còn chuyện khác không, nội chuyện này anh nghĩ ít nhất cũng phải 20 năm rồi, chưa kể tám phần sẽ bị người ta đem làm dê thế tội, nghe nói cha mẹ hắn là công chức bình thường, không quản hệ gì, đúng là nhân tuyển tốt nhất để chịu tội, hắn chết 8 phần rồi ... Em lấy thân phận của mình nói với chú hai anh, chú ấy biết phải làm gì. Giờ do bộ tọa trấn vụ án, làm gì cũng vô ích, đừng tốn tiền cho người ta ...”