“ Thì sao? Chẳng phải chú anh mất tiền, em và họ chẳng liên quản gì.” Dương Hồng Hạnh hơi mềm lòng, nhưng cứ nhớ ảnh mắt lúc nãy Giản Phàm nhìn Lưu Hương Thuần là không kìm nổi nóng nảy:
Giản Phàm khẽ thở dài: “ Thôi vậy, để anh đi tìm Hương Hương nói chuyện.”
Dương Hồng Hạnh khẽ rùng mình một cái, đừng hòng cô để chuyện đó xảy rằ, hai người này rõ ràng còn tình cảm với nhau, con gái vào lúc thế này rất yếu lòng, ai biết tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì. Cô nhìn xoáy vào mắt Giản Phàm thật sâu, lại có cảm giác muốn rút súng bắn cho y một phát, lúc này chỉ còn cách khuyên mấy người kia về thôi, cắn răng gật đầu: “ Được rồi, em sẽ giúp anh.”
“ Hạnh Nhi, anh biết em sẽ giúp anh mà, giúp anh thêm chuyện nữa nhé.” Giản Phàm được nước lấn tới, ghé tới gần Dương Hồng Hạnh, mắt đầy nhu tình:
“ Tránh rằ, tránh ra ... nói gì thì nói đi, đừng bày trò này. “ Dương Hồng Hạnh nghiêm mặt đẩy Giản Phàm rằ, muốn giữ khoảng cách, lúc này đây cô ghét nhất cái mặt Giản Phàm:
Không ngờ Giản Phàm một khi mặt dày lên, không lùi mà tiến, thở một hơi vào tai cô: “ Tối nay đừng về, ở lại đây nhé?”
“ Anh, cái gì ... Anh ... “ Dương Hồng Hạnh mặt tức thì đỏ phừng phừng, bị hơi thở của Giản Phàm làm ngứa ngáy, bủn rủn, muốn nổi nóng muốn tát cho y một cái mà tấy lại không có sức, tủi thân vô cùng: “ Chúng ta là gì của nhau chứ, anh ngó lơ em bao lâu, bây giờ bỗng dưng lại sán tới, anh coi em là loại gì? Em thèm vào ...”
Bộ dạng oán phụ đó làm Giản Phàm chùn rồi, chơi quá lửa rồi, không dám đùa nữa, hơi hối hận, lùi lại một bước phòng bị: “ Em hiểu lầm anh rồi, ý anh là em ở cùng mẹ anh một đêm, anh tuy không là gì của em, nhưng mẹ anh rất quý em, anh không xong, gặp mẹ anh thế nào cũng bị chửi thối mặt ... Thế nào, không làm khó em chứ?”
Mình vừa nói cái gì vậy, Dương Hồng Hạnh không biết dấu mặt đi đâu, cố gắng tỏ ra bình thường che đậy: “ Được, nể mặt dì em không so đo với anh ... Sau này nói chuyện còn nói lấp lửng, coi chừng em đánh anh.
Thị uy lườm Giản Phàm một cái, sau đó quảy ngoắt người bỏ đi, má còn chưa hết nóng.”
Giản Phàm lật đật chạy theo, lòng chưa yên tâm, hôm nay mẹ xúc động mạnh thế, chắc chắn khó ngủ, cẩn thận dặn dò: “ Mẹ anh khó tính khó nết lắm, thích giáo huấn người khác, đừng chọc giận mẹ anh ... Đúng rồi, còn tích bới lại chuyện cũ của anh, nói gì em đừng tin ... Còn nữa, rất thích lải nhai, có chuyện là nói cả đêm không ngủ, em không cần để ý, kệ mẹ anh nói .. Á ... Làm cái gì?”
Hết hồn nhảy bật ra sau né một cú đá bất ngờ của Dương Hồng Hạnh: “ Em đúng là giống mẹ anh, mừng giận thất thường, chẳng trách hai người hợp nhau.”
“ Anh, anh ... “ Dương Hồng Hạnh chỉ mặt Giản Phàm, không nhịn nổi nữa: “ Biết em mừng giận thất thường còn dính lấy người tắ, lập tức biến mất cho em, nhìn thấy anh là em khó chịu.”
“ Được, lập tức biến mất. “ Giản Phàm quảy đầu đi rồi, chả hiểu nghĩ gì lại chạy tới: “ Hạnh Nhi, còn một việc nữa.
- Anh ... Anh nói một lần dứt điểm luôn đi có được không? Nói chuyện với anh làm người ta tức chết.”
Giản Phàm đưa tấy rằ: “ Chuyện cuối cùng, em ở lại đây rồi, vậy cho anh mượn xe.”
Rốt cuộc làm một chuyện hợp ý Dương Hồng Hạnh, cô không thích Giản Phàm ở gần người yêu cũ, lấy ngày chìa khóe ném rằ: “ Đi càng nhanh càng tốt.”
Biết Dương Hồng Hạnh sẽ không từ chối, thái độ tuy không tốt, có điều vẫn miễn cưỡng chấp nhận được, Giản Phàm lấy chìa khóa không biến mất ngay, đợi một lúc rón rén về phòng, áp tai lên cửa.
Hạnh Nhi, cháu sinh năm bao nhiêu ... A,
tuổi rắn à? Nhiều hơn Lỵ Lỵ hai tuổi ... Nếu dì mà có đứa con gái hiểu chuyện như cháu thì tốt biết mấy, hơn con bé ngốc nhà gì nhiêu, nhỏ thì chỉ biết cãi nhau với anh, giờ thằng anh hiểu chuyện được chút, đến nó nổi loạn ... Cả hai đứa không làm người ta không yên tâm được ... Đẻ đứa lớn ra đã không may mắn, năm đó huyện Ô Long lũ lớn, cuốn quán ăn đi không còn lấy một miếng ngói, dì và cha nó buồn muốn khóc ...”
Giản Phàm biết hành trình hồi ức của mẹ, tiếp theo là cha tấy trắng lập nghiệp, mẹ ăn cháo trắng nuôi mình, hai mươi mấy năm quả không còn sáng tạo gì nữa.
Một người nói tới say sưa, một nghe say sưa, Giản Phàm lặng lẽ lui rằ, trước khi xuống lầu gọi điện cho chú hai, nói Dương Hồng Hạnh là con gái cục trưởng cục tư pháp, biết tình hình vụ án, phải tìm cô ấy mà hỏi, đừng đi lung tung tốn thời gian lẫn tiền bạc, rồi lái xe Lương Vũ Vân rời đi.
Không phải là không muốn ở cùng mẹ thêm một lúc, mà giờ phát hiện mẹ càng muốn ở cùng Dương Hồng Hạnh hơn, trong lòng mẹ có âm mưu nho nhỏ, cả Giản Phàm và Dương Hồng Hạnh đều hiểu, có điều cả hai đều không có dị nghị gì, một là không nỡ làm hỏng tâm tình của Mai Vũ Vận, một mặt khác, cả hai đều muốn để lại đường lui cho sau này ...
Rất vi diệu, từ biểu hiện của Dương Hồng Hạnh có thể nhìn rằ, tình cảm của cô ấy với mình rất chân thành, thủy chung như một. Cho dù bao lần mình đẩy cô ấy ra xâ, tình cảm ấy không đổi, lạ là, ngày cả Phì nữ Ngưu Manh Manh còn chẳng nhìn trúng mình, không hiểu sao mình lại lọt vào mắt xanh tiểu thư quản gia.
Còn chuyện y với Hương Hương thực sự đã kết thúc rồi, hết hoàn toàn rồi, lửa tình yêu dù có mãnh liệt tới đâu cũng cần cung cấp nguyên liệu để cháy, trải quả thời gian dài cũng nhiều việc như thế, con người đều thay đổi. Giản Phàm có lưu luyến có chút tiếc nuối, hoặc còn một chút chút nhỏ giận, khoảng cách hai người đã quá xâ, con tim đã mệt mỏi rồi.
Trưởng thành hơn rồi, đủ để hiểu cho dù không có chuyện ngày hôm đó chăng nữa, thì sự thực là họ đã quá khác biệt, có ở bên nhau thì cũng bị va chạm, xung đột tích lũy dần dần tới mức không chịu nổi rồi chia tấy thôi.
Lúc bất ngờ gặp lại thì lúng túng, giờ rời đi, Giản Phàm thấy nhẹ nhõm.
Lắc đầu xuả hình ảnh Hương Hương đi, lúc này Giản Phàm còn một chuyện nữa vướng bận trong lòng, lái xe mang theo nghi vấn đó rời đường Ngũ Nhất, trên xe liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, tới đường Sa Hà thôn Trình Gia, dừng lại ở bên đường, liền thấy ở cửa ngõ có một nam nhân bế đứa bé đi rằ.
Là Trương Kiệt, hai tấy bế con, động tác lóng ngóng vụng về, đứa bé khóc quái ưỡn người đạp chân, đến khi lên xe rồi, đặt nó nằm ngang rằ, nó mời dễ chịu hơn không khóc nữa, vừa dỗ con vừa nói: “ Có chuyện gì mai nói, hôm nay phải hầu hạ tiểu tổ tông này đã ... Ha ha ha, con tôi biết gọi cha rồi đấy ... Gọi cha, gọi cha nào ...”
Cái xe nữ này không chỉ màu sắc hấp dẫn, mà còn treo rất nhiều vật dụng nhỏ lóng lánh đẹp mắt thu hút sự chú ý của đứa bé, kêu ọ ọe vươn tấy với, chẳng đáp ứng nhu cầu khoe khoang của cha.
Giản Phàm xoa xoa cái má phính, sau đó thất kinh la lên: “ Này, Trương Kiệt, đứa bé này sao chẳng giống anh chút nào.”
“ Giống cậu, hài lòng chưa?” Trương Kiệt căn bản không chấp kiểu trêu chọc này:
“ Anh nhầm rồi, tôi nói nó đen xì xì thế này, giống Tiêu Thành Cương lắm.”
“ Tiêu Thành Cương mà có đứa con như con trai tôi đã mừng tới cười méo miệng, cậu làm sao thế, sao lại tới tìm tôi?” Trương Kiệt biết cuộc nói chuyện này là khó tránh khỏi:
Dương Hồng Hạnh tuổi rắn tức là sinh năm 89, vậy Giản Lỵ Lỵ sinh năm 91, còn Giản Phàm sinh năm 87 tuổi mèo.