“ Lý Uy chạy rồi, anh không có gì để nói với tôi à? “ Mặt Giản Phàm không dễ coi nữa: “ Còn mang cả con theo, định lấy làm lá chắn, hay là muốn tôi mềm lòng, anh sợ cái gì nào?”
Trương Kiệt ấp úng: “ Liên quản gì tới tôi?”
“ Tối thứ sáu anh gọi điện cho tôi, sáng thứ bảy lại gọi điện cho Thành Cương, từ khi nào chịu khó thế, Lý Uy là người thế nào, hai ta đều biết, chỉ cần đánh hơi một chút mùi bất thường thôi là phán đoán ra tình huống ... Huống hồ, tôi nghĩ anh căn bản không phải là vô ý tiết lộ.”
Thằng bé đen xì nhà Trương Kiệt thấy Giản Phạm cũng không sợ người lạ, vươn tấy ra đòi bế, bị Trương Kiệt kéo trở lại ôm trong lòng, hừ một tiếng: “ Muốn chất vấn, muốn tố cáo thì tùy, cậu không có chứng cứ nào hết, sáng thứ bảy Lý Uy còn chưa phải nghi phạm, cậu định dọa ai, mỗi mình cậu làm cảnh sát chắc.”
“ Tôi mà muốn tố cáo anh thì đến đây làm gì? Vụ án này hại tới bao nhiêu người như vậy mà anh vẫn muốn giải vậy cho ông ta à, tôi cảnh cáo anh rồi, anh không biết sống chết nữa sao? “ Nếu không có đứa bé, Giản Phàm đã tát cho tên này mấy cái:
“ Dù sao là người nội bộ của ngân hàng chuyển tiền, vậy thì chúng phải đền, liên quản gì tới cậu mà lắm chuyện? Huống hồ thủ phạm chính là Vương Vi Dân, không phải giám đốc Lý, sao cậu cứ chĩa mũi dùi vào ông ấy? “ Trương Kiệt không hài lòng:
“ Anh hồ đồ rồi à? Vụ án này tương đối đặc thù, đại bộ phận người gửi tiền bị Vương Vi Dân lấy lãi suất cao, hồi báo cao chuyển vào tài khoản chỉ định, ngân hàng có sai, người gửi tiền không hoàn toàn vô tội, kẻ lừa gạt là đáng ghét nhất. Anh nghĩ mà xem, ngân hàng thì sao cũng được, bọn họ tóm lấy lỗi nhỏ của người gửi tiền để đùn đẩy trách nhiệm, dù phải bồi thường, cùng lắm là lấp lỗ hổng thôi ... Nhưng người gửi tiền thì thảm rồi, chúng ta tra cũng phải dăm ba tháng, sau đó đưa lên trên cũng phải vài tháng, đừng nói một hai năm, vài tháng thôi là chuyện làm ăn tắn tình rồi, anh chưa bao giờ kinh doanh, không hiểu chuỗi tài chính một khi đứt đoạn là kinh khủng thế nào, tiếp theo đó là đóng cửa, đóng cửa là bao nhiêu giả đình ảnh hưởng? Anh tự nghĩ đi.” Cho dù tổn thất cuối cùng ở ngân hàng, nhưng người bị hại là người gửi tiền vừa và nhỏ, chuyện chấp pháp của cơ quản giám sát, tòa án, càng biết nhiều, Giản Phàm càng không khen nổi:
Trương Kiệt sợ rồi, còn cứng đầu: “ Cậu hỏi tôi có ý gì?”
“ Nói sự thực cho tôi, để tôi biết tiếp theo phải làm thế nào.”
“ Chẳng có gì cả, tối thứ sáu Nguyên Nghị Minh vội vàng tới tìm tôi, nói là không tìm được cậu, gọi điện thì cậu không nghe máy ... Về sau tôi thấy anh ấy nóng ruột mới hỏi có chuyện gì, anh ấy không nói, chỉ nói là có chuyện khẩn cấp, liên quản tới an nguy của giám đốc Lý, bảo tôi thăm dò động tĩnh của cậu ... Về sau tôi nghĩ, cậu thế nào cũng ở cùng Tiêu Thành Cương, tối hôm đó tới KTX đại đội một tìm hắn không được ... Gần sáng tôi gọi điện thoại cho hắn, hắn nói cả đêm bận đi bắt người, Nguyên Nghị Minh nghe vậy vội vàng đi luôn. Trời sáng thì đội trưởng Lục điều tôi về đội trọng án giúp đỡ, cũng liên quản tới vụ án của cậu ... Tôi cũng không ngờ chỉ trong một đêm mà cậu gây ra chuyện lớn như thế, hôm sau tôi tới tìm cậu thì cậu bị đốc sát giam rồi.” Giọng điệu Trương Kiệt rõ ràng bất mãn với Giản Phàm:
“ Anh không cần có ý kiến với tôi, nói không chừng bảo tôi đi bắt Lý Uy, tôi cũng không ra tấy được.” Giản Phàm đưa ngón tấy cho đứa bé nắm lấy chơi: “ Tôi chỉ lo anh làm chuyện gì ngu ngốc bị cuốn vào ... Lý Uy là người cầm được, buông được, khi ông ấy coi trọng anh, sẽ không tiếc một cái gì, khiến anh có cảm giác ông ta như tri kỷ hiếm có trên đời, chỉ ông ấy hiểu mình, khiến người ta dốc hết gan ruột với ông ấy, nhưng khi buông tấy thì cũng coi như rác. Bằng vào trí tuệ của hai chúng tắ, người ta chơi chúng ta như khỉ cũng chẳng biết, bao năm quả ông ta luôn khoét góc tường đội trọng án, đại đội hình sự, cũng là vì làm việc cho ông tắ. Đường Đại Đầu theo ông ta bao năm, lần gặp nguy hiểm ở Thịnh Đường, ông ta biết, nhưng không hành động gì mà lặng lẽ đứng phía sau thao túng, anh thấy chúng ta có thể chơi với người như vậy không? Đợi mất mạng, đợi vợ con anh trả giá rồi anh mới hối hận à?”
Trương Kiệt hơi rùng mình, vẫn cãi cố: “ Làm, làm gì nghiêm trọng thế?”
“ Tới giờ anh vẫn còn mê muội như vậy, Lý Uy thông quả Nguyên Nghị Minh mua chuộc anh, chi tiết vụ án Phân cục Tấn Nguyên khẳng định được anh tiết lộ, đúng không? ... Nói mau, anh nhận bao tiền, tôi muốn xem anh bán tôi được bao nhiêu? “ Giản Phàm quát một tiếng, thằng bé giật mình sau đó cười khanh khách, nghĩ là đang chơi với nó:
Chỉ có điều cha nó không cười nổi, Trương Kiệt ấp úng khai rằ: “ Một căn hộ ở Tiểu khu Liên Hoa, Nguyên Nghị Minh bảo tôi chỉ cần trả chưa tới 10 vạn, hơn nữa không cần vội, khi nào trả cũng được ... Tôi mua bằng tín dụng, có giấy nợ.”
Chuyện như thế rồi giận cũng vô ích, bảo Giản Phàm đi tố cáo Trương Kiệt? Y hoàn toàn không có ý định đó, thực sự không định làm gì Trương Kiệt, hậm hực mắng một câu: “ Đồ ngu, quá rẻ, bằng tin tức đó, cả biệt thự cũng đáng, anh cứu ông ta một mạng đấy.”
Trương Kiệt thở phào, biết là quả rồi, vẫn cẩn thận rụt rè dò hỏi: “ Giản Phàm sẽ không có chuyện gì chứ? Hay, tôi trả lại?”
Giản Phàm lắc đầu: “ Chuyện này à, thế này ... Từ giờ đi, không được có liên hệ gì với đám người đó nữa, biên lai cấp anh rồi, dù sao chỉ là căn nhà thôi, sống chết không nhận, ai hỏi bảo là muả, cùng lắm bán đi trả tiền, còn ăn được chênh lệch ... Còn nữa, còn mẹ nó, ăn thì cũng ăn rồi, đừng có nơm nớp lo sợ như, càng sợ chúng càng tóm lấy ép anh làm chuyện nọ chuyến kia. Bẩn cũng bẩn rồi, cùng làm cởi cảnh phục thôi, con hơn bị nắm thóp ... Đúng không?”
“ Đúng thì đúng ... Mà vô lại quá ..” Trương Kiệt vốn tưởng Giản Phàm tới hỏi tội, không ngờ xúi mình làm bậy, giọng điệu cực kỳ vô lại:
“ Mẹ nó vừa muốn ăn tiền muốn ăn không nhả cái nhà của người ta mà vẫn muốn đường hoàng làm cảnh sát à? ... Cho dù chúng ta có quyên mình vì phận sự, vẫn có người chửi chúng ta là cảnh sát bẩn, chết là đáng. “ Giản Phàm nói hùng hổ, có vẻ một câu nói của Thân Ngưng Sương hôm đó có tác động rất lớn, chính bản thân y không nhận rằ: “ Tôi không có ý gì cả, nhưng nhắc lại lần nữa, anh phải chú ý, ông ta chắc chắn còn việc khác, đừng để dính vào, vụ án này là quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, tôi nghĩ còn thấy sợ. Đúng rồi, Lý Uy có nói gì với anh không, ông ta nói biết kẻ thứ 5 trong vụ án phân cục Tấn Nguyên là ai, nhưng không chịu nói với tôi ... Vụ án tới mức này rồi mà kẻ đó chưa chịu thò đầu lên.”
“ Không nói, không nói gì cả, chỉ hai lần ăn cơm thôi, hỏi quá trình điều tra của chúng tắ, sau không hỏi gì nữa, mà không phải kẻ giết người là Đồng Cô Sơn à? “ Trương Kiệt cẩn thận nhét con mình vào lòng Giản Phàm, tên này hay lên cơn điên bất chợt lắm: