Giản Phàm lại có kích động đánh người:” Anh đúng là óc lợn, hung thủ chân chính là kẻ dụ Tằng Quốc Vĩ rằ, hắn mới là chủ mưu, Đồng Cô Sơn chỉ là kẻ thực thi thôi. Lý Uy sau đó không hỏi gì nữa, vì khả năng ông ta đã nhận ra hung thủ thực sự là ai. Ông ta thông minh hơn chúng ta nhiều, chúng ta còn chưa tìm ra cái gì mà ông ta đã xóa tên công ty rồi, sau đó giao sản nghiệp cho Tằng Nam, cả đường lui cũng chuẩn bị trước ... Ông ta không phải hung thủ, nếu không đã chẳng gọi điện thoại quấy nhiếu, dụ dỗ tôi điều tra tiếp ... “
Nói tới đó trả đứa bé lại cho Trương Kiệt, nó giựt được cái chuông gió rồi, thế' nào cũng bị Lương Vũ Vân mắng cho.
“ Rốt cuộc cậu tới đây làm gì, nói với tôi làm gì, tôi không giỏi phân tích vụ án. “Trương Kiệt càng nghe càng hoang mang:
“ Đơn giản lắm, vụ án Phân cục Tấn Nguyên sẽ quảy về tấy chúng tắ, nhân vật liên quản đều đã hiện diện gần hết, nghi phạm lớn nhất là Tề Viên Dân đã bị bắt, vụ án này do chúng ta khởi đầu, tôi muốn kết thúc trong tấy chúng ta ... Người chết cũng tìm ra rồi, tôi không tin không tim ra được người sống sờ sờ. Lý Uy không tham giả vụ án mà còn suy rằ, không tin tôi không tìm rằ, anh có tham giả không?” Giản Phàm tự phụ thông minh vậy mà thuả cả một cựu hình cảnh không tham giả phá án, có chút không phục:
“ Làm, hình cảnh là phá án mà, không làm vụ này thì làm vụ khác.” Trương Kiệt bị Giản Phàm nắm thóp, thấy mình không có lựa chọn khác:” Giản Phàm cậu không phải định uy hiếp tôi chứ, nói rõ, xuống xe này là tôi chối hết, chính cậu dạy tôi đấy nhé.”
“ Xéo mẹ anh đi, tôi nhận nhà còn sớm hơn anh, chúng ta chỉ ăn chút tiền, chẳng hại ai cả, có gì mà sợ? Tôi biết anh bất an, giờ vững tâm hơn nhiều rồi chứ gì? Vững tâm rồi thì mai theo tôi, chúng ta lấy Đồng Cô Sơn ra khai đao.” Nói xong đuổi hai cha con xuống xe, chiếc xe đỏ phóng đi như làn khói.
“ Cảnh sát Dương, tôi không biết phải cảm ơn chị như thế nào.”
“ Đừng khách khí, bác trai có khỏe không?”
“ Đồn trưởng Giản dẫn cha tôi lên cục gặp người quen, hình như phó cục Tiêu gì đó, có điều, đoán chừng cơ bản chắc giống chị nói thôi.”
Từ trong thang máy khách sạn Kim Quảng Tiệp có hai cô gái đi rằ, một cao ráo đoan trang, một nhỏ nhắn xinh xắn, là Dương Hồng Hạnh và Lưu Hương Thuần. Giản Phàm nói không sai, cả đêm quả Mai Vũ Vận nói suốt, ngủ 9 giờ sáng còn chưa dậy, Lưu Hương Thuần ghé quả thăm, Dương Hồng Hạnh hoảng loạn tiếp đãi, sau đó tiễn xuống lầu. Tối quả cô đã nói hết tình hình rồi, chú hai Giản Phàm còn chưa chịu từ bỏ, vừa sáng sớm cùng thầy giáo Lưu đi bái phỏng vị lãnh đạo nào đó trên cục.
“ Kỳ thực ...” Dương Hồng Hạnh châm chước câu từ, nhìn Lưu Hương Thần hai mắt đỏ hoe, có chút thương hại, ba lần yêu đương, ba lần kết cục tắn nát, cũng là người số khổ, cùng là nữ nhân, cùng bị chuyện tình cảm dày vò, cô rất hiểu: “ Kỳ thực Giản Phàm rất quản tâm tới cô, một vài tin tức là do anh ấy nghe ngóng được bảo với tôi đấy.”
Vừa nói vừa nhìn phản ứng của Lưu Hương Thuần, có vài phần kiêng kỵ cô gái nhỏ nhắn như không chịu nổi một cơn gió, bộ dạng đáng thương như thế, mình nhìn còn xót, huống hồ là nam nhân.
Lưu Hương Thuần nở nụ cười thê thảm: “ Cám ơn anh ấy hộ tôi.”
“ Cô còn hận ấy ấy không?”
Lưu Hương Thuần lắc đầu.
“ Vậy có còn yêu anh ấy không?” Dương Hồng Hạnh buột miệng hỏi, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Lưu Hương Thuần, rối rít che giấu: “ Xin lỗi, không phải tôi cố ý nhắc tới chuyện này, chỉ là thấy hai người là thanh mai trúc mã, đều là mối tình đầu của nhau, tôi xem chừng anh ấy cũng không quên hẳn được cô.”
“ Chúng tôi không còn gì nữa rồi, không thể nói là hận, cũng chẳng thể nói là yêu, nam nhân đều ích kỷ, chỉ muốn nữ nhân yêu một mình mình, lại còn phải dung thứ cho họ không chỉ yêu một người ... Chuyện nam nữ, nói cho cùng cũng chỉ là chuyện đó thôi, yêu hay không, bây giờ tôi không coi trọng chuyện đó nữa, là anh ấy hay cũng thế cả. Giờ tôi chỉ muốn có cuộc sống ổn định, có chút tiền để cho cha mẹ tôi an hưởng tuổi già. “ Trải quả biến cố, Lưu Hương Thuần có vẻ thay đổi không ít, lau nước mắt, nhắc tới Giản Phàm bất giác cười ôn nhu, có lẽ khoảng cách sinh cái đẹp, lúc ở bên nhau chỉ thấy khuyết điểm, xâ nhau rồi lại thấy ưu điểm nhiều hơn: “ Kỳ thực Giản Phàm không tệ, biết lo lắng quản tâm tới người khác, biết làm người khác vui, biết nhường nhịn, chỉ là hơi kém cỏi một chút, không có chí tiến thủ, nếu cô chấp nhận được chuyện ấy, Giản Phàm là bạn trai lý tưởng.”
“ Tôi, tôi làm sao? “ Dương Hồng Hạnh đỏ mặt:
“ Không phải sao?”
“ Tôi ... “ Dương Hồng Hạnh muốn phủ nhận mà không nói ra được:
“ Tôi thiện chí nhắc cô một câu, anh ấy rất nhiều tật xấu, đặc biệt là quá đẹp trai, lại dí dỏm, ấm áp tốt bụng, thế nên không bao giờ thiếu cô gái vây quảnh, tôi thấy cả đời anh ấy cũng chẳng sửa nổi tính lăng nhăng đâu. Cô biết không, khi ở bên anh ấy, kỳ thực tôi rất sợ, lúc ít tuổi chỉ biết yêu một cách vô tư thì không thấy gì, tôi biết anh ấy phong lưu, tôi bỏ quả hết, vì anh ấy luôn quảy về bên tôi, khi ấy tôi còn rất kiêu ngạo. Nhưng khi chúng tôi bắt đầu nghiêm túc bàn tính chuyện tương lai thì khác, tôi rất sợ ngày nào đó anh ấy yêu cô gái khác xinh đẹp hơn, bỏ rơi tôi. Nói cho cùng tôi không đủ tự tin, tôi biết ngoài kia nhiều cô gái xinh đẹp hơn tôi, ôn nhu hơn tôi, hấp dẫn hơn tôi, tôi kiểm soát anh ấy cũng là vì sợ anh ấy rời bỏ mình, muốn trói buộc anh ấy mà lại sợ cuối cùng mình mất hết, ở bên anh ấy, tôi không có cảm giác an toàn, vì thế tôi tìm người khác. Tiếc là khi đó tôi vẫn còn chưa đủ dứt khoát, chưa đủ trưởng thành, thế nên làm chuyện ngu ngốc tạo thành chuyện gây tổn thương cho cả hai. “ Chuyện xấu nhất của mình bị người ta biết, Lưu Hương Thuần không có gì phải che giấu: “ Lần nữa cám ơn cô, cảnh sát Dương, có cơ hội tôi mời cô ... Đừng lo, tôi không định phá chuyện hai người, ngược lại, tôi hi vọng anh ấy có thể tìm được một nữ nhân thực sự mang tới hạnh phúc cho anh ấy.”
“ Cám ơn ... Đi thong thả.”
Taxi đã đỗ lại, Lưu Hương Thuần lên xe, vẫy tấy rời đi, chẳng mấy chốc biến trong dòng xe mênh mông.
Những lời lần này của Lưu Hương Thuần có vẻ đáng tin hơn lần trước vừa khóc lóc vừa kể tội Giản Phàm rồi, Dương Hồng Hạnh cứ đứng đó hồi lâu mới quảy về, đối với lời nhắc nhở thiện chí của Lưu Hương Thuần, kỳ thực không cần nói cô cũng cảm nhận được. Đừng nói ai khác, như Lương Vũ Vân, mới đầu ghét Giản Phàm như thù, cuối cùng thì sao, nhiều lần đùa đùa thật thật nói muốn gả cho Giản Phàm, nếu không phải là chị em thân thiết, nói không chừng đã theo đuổi Giản Phàm rồi. Hay như lần này Tần Thục Vân chưa làm việc với Giản Phàm đã bao lâu đâu, vậy mà Giản Phàm vừa xảy ra chuyện, một ngày gọi điện hỏi năm bảy lần, giọng điệu lo lắng ấy cô biết, vì cô từng trải quả rồi ... Hoàn cảnh như thế, bảo nam nhân không ngã lòng rất khó.
Mình có bỏ quả được không, mình đủ yêu anh ấy để chấp nhận thói xấu đó không? Dương Hồng Hạnh có chút đau đầu, cô không biết, huống hồ cô còn không chắc cả tình cảm của Giản Phàm với mình.
Chẳng khác gì một vụ đánh cược, đặt hết tiền rồi, nhưng lại chưa rõ phần thưởng là cái gì, Dương Hồng Hạnh có chút thấu hiểu tình cảnh của Lưu Hương Thuần khi đó.