Lắc mạnh đầu, Dương Hồng Hạnh bỏ quả một bên, không muốn nghi nữa, về tới tầng tám, vào phòng thì Mai Vũ Vận đang dọn phòng, gấp chăn đệm chỉnh tề, làm thay việc của phục vụ luôn, vừa làm vừa nói: “ Hạnh Nhi về rồi à ... Con bé Hương Hương đó xưa nay tâm cao khí ngạo, vậy mà gặp phải cái thứ không chịu tiến bộ như thằng Giản Phàm, cũng tội nó lắm, nữ nhân chúng ta số khổ, dì không muốn trách nó nữa, dù sao hai đứa nó không thể đi cùng một hướng rồi ... Hạnh Nhi, cháu không chê Giản Phàm kém cỏi chứ?”
“ Cháu ...” Dương Hồng Hạnh bị hỏi bất ngờ, chỉ biết cúi đầu mân mê ngón tắy, cô không chê Giản Phàm ở điểm ấy, nhưng mà ...
Mai Vũ Vận nhận ra mình gấp quá rồi, làm cô nương nhà người ta sợ chạy mất thì hỏng, vội thay đổi chủ đề: “ Cái thằng nhóc thối đó sao không tới thăm mẹ nó, vứt mẹ ở đây mà yên tâm đi chơi à?”
Xem ra trong mắt dì Mai, Giản Phàm luôn là đứa bé thôi, gì mà đi chơi, anh ấy còn phải đi làm chứ, Dương Hồng Hạnh buồn cười lắm: “ Dì, anh ấy tới rồi.”
“ Tới rồi à?”
“ Vâng, sáng nay 7 giờ anh ấy tới rồi, đem xe tới trả, nhưng mà thấy dì ngủ quá say nên không quấy rầy.”
“ Ừ, thế thì còn chấp nhận được.”
“ Dì, sáng nay chúng ta gọi thêm Vũ Vân rồi đi dạo nhé?”
“ Ừ được, vậy Tiểu Phàm thì sao?”
“ Cứ kệ anh ấy ạ, chúng ta đi chơi, trưa anh ấy về rồi ăn cơm, hôm nay anh ấy phải thẩm vấn nghi phạm trọng yếu ở ngoại thành, xâ lắm.” Dương Hồng Hạnh xúi bẩy, lát sau Lương Vũ Vân cũng tới, hai mỹ nữ tháp tùng Mai Vũ Vận đi dạo.
“ Đây chính là Đồng Cô Sơn.”
Trại tạm gian Tây Thành, đi quả tường cao kẽm gai, quản giáo đưa Lục Kiên Định, Giải Phàm, Trương Kiệt, Tiêu Thành Cương men theo hành lang có phần tối tăm đi tới khu cách ly, nhìn quả cửa sổ giới thiệu. Thời gian quả Ngũ Thần Quảng an bài Lục Kiên Định bám sát vụ án này, không bắt được còn đỡ, bắt rồi không chịu khai càng là tâm bệnh.
Mấy người lần lượt nhìn vào, chẳng có gì để mà nhìn, phòng giam 5 m2, dựa vào góc tường là một nam nhân gầy gò, trán lồi cằm nhọn, hai cánh tấy dài, ngồi đó mà thêm bộ lông thì không khác gì con khỉ. Tới lượt Giản Phàm nhìn thì lâu hơn nhiều, trong mắt y lại là cảnh tượng khác.
Khí chất, một sự ngạo nghề làm Giản Phàm thất kinh.
Người bị cảnh sát bắt thì có đủ thái độ, sợ hãi, hoang mang, ngoan cố, rất nhiều ... Nhưng người này lại bình tĩnh như một bức tượng đất, nửa ngày trời không có chút động tĩnh nào.
Ngàn người ngàn khuôn mặt, người bị giam lại không giống thú cùng đường, mà như bậc vương giả xem thường hết thảy.
Lục Kiên Định đau đầu nói: “ ... Đừng thấy tên này cứ im thin thít, không phải loại vừa đâu, chuyên giả thẩm vấn trên cục so kè với hắn rồi, nhẹ nhàng thì hắn không thèm để ý, nặng lời thì phản tác dụng ... Cả thẩm vấn viên trên tỉnh cũng bêu mặt vì hắn, lần đầu thẩm vấn ba ngày, đổi sáu nhóm, xâ luân chiến với hắn, khi đó cảm giác hắn không chống đỡ được nữa rồi, sắp khai rồi, hắn xin cốc nước, không ai để ý liền đem nước cho hắn, không ngờ hắn không uống mà phun vào mặt thẩm vấn viên. Trọng phạm như thế, không ai dám nặng tắy, thế là mấy vị trên tỉnh thành trò hề.”
Tiếp xúc với tội phạm nhiều rồi, loại nào cũng từng gặp, chẳng thấy lạ nữa, nghe thế chỉ cười thôi. Trại tạm giam chưa bao giờ thiếu nghi phạm bị giam giữ vượt quá thời hạn, tình hình đều tương tự thế này, thẩm vấn không rằ, không lấy được khẩu cung, chỉ còn một cách: Điều tra thêm.
Thấy Giản Phàm không cười mà cứ nhìn chằm chằm nghi phạm, Lục Kiên Định hỏi: “ Giản Phàm, thế nào, dẫn hắn ra để cậu đấu với hắn nhé? Vụ án này, không ai hiểu rõ hơn cậu.”
“ Đợi thêm chút nữa đi. “ Giản Phàm rời mắt khỏi ô quản sát: “ Tôi còn chưa đủ hiểu về kẻ này, giờ lỗ mãng xông lên cũng như mấy người kia thôi. Đi, mang phim thẩm vấn cho tôi xem trước đã ... Đội trưởng Lục, anh có phát hiện gì mới không?”
“ Có một chút, tên này cũng là một nhân vật đấy, không phải thứ tôm tép đâu. “ Lục Kiên Định vừa đi vừa nói: “Theo lời khai của Tôn Trọng Văn, chúng tôi đi điều tra, Đồng Cô Sơn là cô nhi do Tề Tứ giả cha của Tề Thụ Dân nuôi dưỡng, ít hơn Tề Thụ Dân vài tuổi. Đời trước của hắn bị đánh chết trong cách mạng văn hóa, còn cha nuôi lại bị xử bắn vào thời nghiêm đả năm 83. Tên này trời sinh là cao thủ đào mộ, trong những người có biệt hiệu Long thì hắn đứng đầu, trong nghề không ai không biết cái tên Địa Long ... Kẻ này ẩn mình rất sâu, sống ở thôn nhỏ, người đương địa chỉ nghĩ hắn là người làm công, thù vị nữa là, hắn mù chữ, chỉ đủ ký tên, nhưng nhìn đồ cổ cực chuẩn.”
“ Mù chữ? Không thể nào, thời buổi này còn có người mù chữ, không phải giả vờ chứ?” Trương Kiệt ngạc nhiên vô cùng:
“ Không phải giả đâu, chúng tôi tìm hiểu rồi, hắn chưa bao giờ đi học, họ Đồng là họ cha, Cô Sơn là nơi sinh, Vân Thành nằm trong dải Đại Cô Sơn. Sau khi Tề Tứ giả bị xử bắn, hắn và Tề Thụ Dân làm nghề mai táng kiếm sống, mười mấy tuổi đã đào mộ phát tài. Trịnh Thành Thắng khai ba vụ án mạng thì có một tìm ra người chết, là thương nhân Quảng Đông tới Vân Thành mua đồ cổ, tên Ngô Khởi Binh, bị bọn chúng giết người cướp của xong chôn ngoài ruộng, sáu năm rồi, tìm được xương cốt, đang xét nghiệm DNA ...tôi đoán chừng loại người này đã giết người tới mức vô cảm rồi, chuyên giả tâm lý Trương Anh Lan kiến nghị chúng tôi tìm đột phá trên người khác, người bị ám ảnh cưỡng chế như Đồng Cô Sơn, khó có khả năng phối hợp.”
“ Ám ảnh cưỡng chế là sao? “ Tiêu Thành Cương hỏi:
“ Là bị điên chứ sao, bọn giết người có tên nào bình thường đâu. “ Trương Kiệt đáp thay:
“ Gần như thế, nhưng có cái khác, trong tiềm thức của hắn không coi giết người là tội ác, hơn nữa bản thân hắn không thể kiểm soát hành vi này. Hắn phạm tội là có tính chủ động, thậm chí không cần động cơ gì cả, chỉ do thôi thúc giết người thôi. Lý luận thì không nói rõ, muốn biết đi hỏi trưởng ban Trương ấy.”
“ Hỏi bà ấy làm gì? Bà ấy giỏi thì tới thẩm vấn đi. “ Tiêu Thành Cương khinh thường:
“ Đúng thế, chuyên giả toàn nói mồm thôi, trước đó còn nói đây là án chết mà. “ Trương Kiệt khịt mũi:
“ Theo Giản Phàm lâu rồi, đều học tính chống đối, muốn ăn đòn à? “ Lục Kiên Định vung tấy cho mỗi tên một cái bợp gáy:
Từ xâ nhìn thấy Trương Chí Dũng và người trại giam cùng đi rằ, mấy người họ cùng dừng lại, Lục Kiên Định kỳ vọng hỏi Giản Phàm: “ Sao thế, nửa ngày trời không nói, có suy nghĩ gì?”
Giản Phàm ngoẹo đầu sang, mọi người tò mò chờ đợi, không ngờ tên này cười lớn: “ Quá khứ của Đồng Cô Sơn chứng minh, không trải quả giáo dục cũng có thể thành tài, trong nghề đào mộ, hắn tính vào hàng chuyên giả rồi đúng không? Ha ha ha.”
Mọi người cũng cười rộ theo, Lục Kiên Định không ngờ y im lặng lâu như thế phun ra một câu nói đùa, cười mắng, Trương Chí Dũng chạy tới, đã lấy được dữ liệu ghi hình thẩm vấn và thường nhật, gọi mọi người rồi giới trại tạm giam.
Cứ tưởng chi đội trưởng phải an bài một cuộc họp phân tích vụ án nào đó, sau đó mới chính thức bàn giao vụ án, không ngờ lại bàn giao quả loa như thế, Lục Kiên Định kể vắn tắt vài câu sau đó cả đoàn trở về đội trọng án, thêm vài chồng hồ sơ cao vút mang vào văn phòng lâu không có người của Giản Phàm, thế là xong.