Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 663 - Chương 196: Giấc Mộng Giữa Ban Ngày.(2)

Hắc Oa Chương 196: Giấc mộng giữa ban ngày.(2)

Trương Chí Dũng là hình cảnh lâu năm một trong số các tổ trưởng của đội trọng án, nhìn Trương Kiệt, Tiêu Thành Cương và Giản Phàm, rõ ràng chỉ là đám nhãi con nhỏ hơn mình không ít, theo thói quen bất tri bất giác chiếm địa vị chủ đạo: “ Vụ án hiện đã bị kẹt, về lý luận không thẩm vấn được cuối cùng cưỡng ép phán xử, nhưng chúng ta thiếu chứng cứ, các cậu nấu một nồi cơm sống, bên trên không tiêu hóa được, đầy cả nồi về. Tôi nói này Giản Phàm, sao cậu lại tiếp nhận? Vận may là thứ chỉ có một hai lần thôi, đừng nghĩ nó là cơm ăn thường ngày.”

Giản Phàm chỉ cười vỗ hồ sơ vụ án, nghề này chú trọng bối phận tư lịch, y còn trẻ, tuổi nghề ít, bị người ta không đủ tin tưởng cho rằng y ăn may cũng là bình thường, chẳng trả lời, vỗ hồ sơ hỏi: “ Anh Trương, thời gian quả anh điều tra có kết quả gì?”

“ Chuyện này đội trưởng Lục sẽ bố trí cho cậu, năm xưa bốn người Tề Thụ Dân, Trịnh Thành Thắng, Lý tắm Trụ, Trần Cửu Văn bị xử xong, trừ Trịnh Thành Thắng, còn lại ba người kia đều cải tạo trong tỉnh. Ba người được giảm án đều phụ hợp quy định, cục quảy lý trại giam tỉnh mỗi năm đều phê duyệt giảm án tớn hơn 8000 vụ, mánh khóe trong đó nhiều thế nào tôi không nói nữa ... Khó là ở người ta làm rất quy phạm, cậu không bới móc được gì, có nhiều việc biết mười mươi cũng chỉ trơ mắt mà nhìn thôi. “ Ý của Trương Chí Dũng là tôi không tra ra gì hết có tra cũng vô ích:

Mở đầu có phần miễn cưỡng, tiễn Trương Chí Dũng đi rồi, còn lại Giản Phàm cùng hai vị tướng chỉ biết ậm ừ, đã không giúp được gì còn nói mấy câu mát mẻ như càng sống càng đi xuống, năm sau tệ hơn năm trước. Quả đúng vậy, cái tổ chuyên án giờ chỉ còn ba người, có chút đìu hiu vắng vẻ.

Nghĩ mà thấy ấm ức, liên tiếp mấy tháng, nhiều lần lập công lớn, chở khẳm mang về, quả ngọt bị người ta khuân đi hết, chỉ để lại đống đổ nát, giờ vụ án này từ miếng bánh thơm phưng phức bị mấy nhóm người ngọm quả thành khúc xương chẳng còn mấy thịt rồi.

“ Lấy tinh thần lên nào, tôi vẫn nói câu đó, cơ hội mà ai cũng thấy chưa chắc đã là cơ hội, nói không chừng là cạm bẫy. Người khác nhìn thấy khó khăn chưa chắc đã là khó khăn, hai người nghĩ xem, vụ án này từ khởi đầu không biết gì, tới giờ chúng ta bắt nhiều nghi phạm như vậy, cách chân tướng một bước nữa mà thôi. Nói không chừng nghi phạm ngày trong tấy chúng tắ, vụ án này kết thúc cũng là ngày chúng ta công đức viên mãn, đừng nói bây giờ tôi phải kéo hai người đi theo, khi tôi kết án có dập đầu quỳ bái, tôi chẳng thèm để ý. “ Giản Phàm vỗ bàn lên giọng, cũng có chút dáng vẻ lãnh đạo, với hai tên này phải thế, nếu không nhụt chí thì thì vụ án này không cách nào làm được rồi:

Mấy câu này không thể phản bác được, bản lĩnh của Giản Phàm thì bọn họ đều lĩnh giáo rồi, nói không chừng lại làm ra chuyện không ai ngờ, thế nên cũng an tâm hơn không ít.

Giản Phàm an bài công tác: “ Thành Cương, cậu đi mời chú Nghiêm, Trương Kiệt, anh đi mời dì Thời, tôi đi mời Quách Định Sơn, tiểu tổ ba người chúng ta sẽ mở rộng thành sáu, đông người mới dễ làm việc.”

“ Hả, mời toàn ông bà già, mỗi ngày xe đưa xe đón, trà nước hầu hạ đã hết ngày thì còn làm gì nữa? “ Tiêu Thành Cương không vui, quản trọng nhất là có việc sẽ đổ lên đầu mình:

“ Ê Giản Phàm, nơi này có cậu lên mặt lãnh đạo là đủ rồi, giờ mời thêm ba vị lãnh đạo về, hai đứa tiểu bối chúng tôi sống sao? “ Trương Kiệt cũng chung lo lắng:

“ Bớt nói thừa đi, nhà có người già như có bảo bối, lão tướng xuất mã, bằng một chọi ba ... Ba người bọn họ đều là người hiểu nội tình năm xưa, lại tham giả vụ án từ đầu, giờ nhiệm vụ chủ yếu là thẩm vấn và phân tích, không mời mấy người già thành tinh về, chúng ta làm sao nổi? Hôm nay tôi nói rồi đấy, mời không được coi chừng tôi ... “ Giản Phàm uy hiếp xong đuổi ra ngoài để yên tĩnh xem thẩm vấn:

Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương bị đuổi khỏi cửa, đều khịt mũi nhỏ nước bọt, không phục, cùng nhau chửi bới Giản Phàm.

Buổi sáng trôi quả như thế.

Buổi trưa mời Lương Vũ Vân, Dương Hồng Hạnh và mẹ ăn cơm, chú hai và thầy Lưu không có kết quả gì về Ô Long, dù sao bọn họ cũng có công tác phải làm, chẳng thể chạy vòng quảnh được. Ăn cơm xong tiễn đoàn người Ô Long trở về, vẻ mặt của mẹ và thầy Lưu khác nhau hoàn toàn, một gì buồn bã đau khổ, một thì hớn hở vui tươi, Mai Vũ Vận nắm tấy hai cô gái Hạnh Nhi và Tiểu Vân dặn dò rất lâu, mắng con trai vài câu, thỏa mãn lên đường.

Nam nhân có thế giới của nam nhân, nữ nhân có không gian của nữ nhân, mẹ đi rồi, Dương Hồng Hạnh và Lương Vũ Vân cứ ghé tai thì thầm với nhau, chẳng biết nói gì mà che miệng cười suốt, cướp bóc của Giản Phàm đống đồ ăn vặt, sau đó còn bắt y đưa về đơn vị. Giản Phàm biết khôn im miệng, đêm quả mẹ và Hạnh Nhi lại trò chuyện suốt đêm, đoán chừng bao nhiêu chuyện "hay ho" của mình bị mẹ tiết lộ hết rồi, mình sẽ thành đề tài bàn tán và trò cười của mấy cô gái trong thời gian dài, chuyện từ miệng mẹ kể rằ, không cần giả công cũng là đề tài tuyệt hảo.

Cắn răng chịu đựng biết làm sao, mẹ bây giờ muốn con dâu hơn con trai mà, đưa Dương Hồng Hạnh và Lương Vũ Vân về đơn vị xong thì cũng tới giờ đi làm, chạy tới văn phòng chi đội trưởng, nhân vật như Quách Định Sơn phải chi đội trưởng mới đủ tư cách mời, nói bã nước bọt mới được chi đội trưởng đồng ý, thế là buổi chiều cũng quả đi.

Thời gian cứ trôi quả một cách tản nhẫn, dù là anh sống bừa bãi quả ngày hay là vùi đầu làm việc, dù là trò chuyện tán gẫu hay vất vả ngược xuôi, thời gian đều trôi đi như vậy, còn quá ít thời gian, không đủ làm gì nữa, Giản Phàm rời văn phòng luôn.

Không phải trốn làm, mà trong lòng còn dấu một việc, việc Lý Uy nói, nói không tò mò là giả, lái xe hơn 20 phút tới văn phòng luật sư Tư Hằng, địa chỉ là tầng bảy tòa nhà. Giản Phàm giữ thái độ cẩn thận quen thuộc, khi xe tới đây thì cũng có tư liệu về Cảnh Duệ Uyên, đây chỉ là một văn phòng luật bình thường, đa phần là tiếp nhận vụ án dân sự và kinh tế, rất ít dính líu tới vụ án hình sự. Cảnh Duệ Uyên cũng không có gì nổi bật, nghỉ hưu sớm từ cục tư pháp, 56 tuổi, sau khi nghỉ hưu thì mở văn phòng luật, khỏi nói cũng biết là loại dựa vào cơ quản xí nghiệp kiếm tiền thấy nhan nhản khắp nơi, hơn Lý Uy vài tuổi, Giản Phàm hoài nghi hai người này từng là chiến hữu hoặc đồng nghiệp.

Xem lại tư liệu lần nữa, nhớ hết rồi mới thoải mái đi tới tòa nhà, lúc này tâm tình không tốt không xấu, khá bình ổn, không mặc cảnh phục. Đi cầu thang máy tới tầng 7, khi nhìn tới tấm biển văn phòng luật sư còn theo bản năng sờ khẩu súng lục dưới nách, có thể nói đây là chỗ dựa lớn nhất của Giản Phàm sau cái đầu.

Lòng thầm cảnh cáo bản thân, nhất định phải cảnh giác 120%.

Không có tiếp tân, văn phòng luật này kiếm tiền dựa vào quản hệ, chém nguyên cáo bị cáo, không cần dùng trò mỹ nữ câu khách, vào văn phòng chiếm diện tích nửa tầng lầu, hai bên hành lang đều là gian phòng, thò đầu xem một hai gian, đều là có khoang ngăn cách, nam nam nữ nữ như bò dê bị nhốt trong chuồng ở quê, nói ra không bằng văn phòng làm việc kiểu cởi mở như đội trọng án. Hỏi một em gái đeo kính cận, được chỉ phòng bên.

Bình Luận (0)
Comment