Gõ cửa đi vào, cũng là văn phòng làm việc lớn được chúa làm các khoang ngăn cách, bốn nam hai nữ, toàn bộ mặc vest thẫm màu, mặt dúi vào màn hình, lại hỏi đại luật sư Cảnh Duệ Uyên, một chàng trai béo tròn chỉ gian có chữ "phòng chủ nhiệm".
Đúng như trong tưởng tượng, áo vest thắt cả vát ngồi ngày ngắn, tướng mạo phúc hậu, rất gióng nhân vật kiểu phụ tá, đang lật xem tài liệu, thấy người đi vào, ông già ngẩng đầu lên: “ Tìm tôi à? Là đương sự của vụ án nào? Nguyên cáo hay bị cáo?”
Đúng là thói quen nghề nghiệp, Giản Phàm mỉm cười nói: “ Tôi là Giản Phàm, có người bảo tôi tới đây tìm chú.”
“ À. “ Ông già vỡ lẽ, vẫn giữ sự tỉ mỉ của luật sư: “ Có gì chứng minh thân phận không?”
“ Có chuẩn bị rồi, CMT, phù hiệu cảnh sát, bằng lái xe ... Lừa đảo chắc không tới văn phòng luật sư đâu nhỉ. “ Giản Phàm bày ra ba thứ giấy tờ có sức nặng nhất:
“ Được rồi, đợi chút, chuyện của anh cần có người công chứng mới làm được ... Tiểu Ngô, tới đây tiếp vị khách này.”
Luật sư Cảnh mời Giản Phàm ngồi xuống ghế sô pha rồi gọi một tiếng, cô gái ở phòng bên đáp lời đi sang, cái gọi là tiếp đãi chỉ có rót cho cốc nước, luật sư Cảnh thì đi ra ngoài.
Chuyện này có vấn đề, luật sư Cảnh đi một cái hồi lâu không về, Giản Phàm đợi tới sốt ruột, sang phòng bên hỏi hai lần, cô gái tên Tiểu Ngô rất khách khí, nói đường khá xâ, phải đi 20 phút, bảo y yên tâm đợi.
Lại đợi rất lâu luật sư Cảnh mới dẫn một đôi nam nữ đi vào phòng, Giản Phàm đang ngồi ghế của ông ta học nhả vòng khói, hỏi ngay: “ Luật sư Cảnh, ông làm gì thế? ... À, xin lỗi, ngồi vào ghế của ông rồi.”
Nam nhân đi theo đã hơi già, cả nữ cũng đã xế chiều, chẳng có gì đáng nói, quen ở đội cảnh sát nơi có đám thanh niên nhốn nháo, ở cái nơi nghiêm túc này, Giản Phàm không thoải mái.
Giản Phàm vừa nói vừa đứng dậy, không ngờ ba người kia khách khí mời y ngồi xuống, luật sư Cảnh giới thiệu: “ Anh cứ ngồi đi, đừng khách khí, anh tới đây là vinh hạnh của chúng tôi, đây là chủ nhiệm Giang của phòng công chứng số 4 Đại Nguyên, đây là luật sư Lưu của đương sự, khi đó công chứng yêu cầu cần có 3 người cùng có mặt, đây là nguyên tắc hợp đồng trao tặng.”
Chủ nhiệm Giang khách khí tới mức nịnh bợ rồi, lấy bản công chứng dày, dùng hai tấy đưa tới, Giản Phàm không cần xem nội dung, chỉ nhìn chữ ký ở cuối văn kiện là ném sang bên: “ Đây là ai, đùa tôi à?”
Không phải Lý Uy, là Giản Hoài Ngọc, cái tên lạ hoắc, càng là chuyện bánh ngon trên trời rơi xuống, Giản Phàm càng cảnh giác, nói xong là đứng dậy định đi, luật sư Cảnh vội ngăn lại: “ Khoan khoan, cậu là Giản Phàm phải không? Giản trong đơn giản, Phàm trong bình phàm?”
“ Đúng, thiên hạ đâu chỉ có tôi là Giản Phàm, có nhầm người không?”
“ Nguyên quán huyện Ô Long, CMT 140521
**** đúng không?”
“ Đúng rồi!”
“ Vậy cậu tìm cho tôi mọi người tương tự nữa xem.” Luật sư Cảnh lại đẩy giấy tờ công chứng tới trước mặt Giản Phàm, còn nghĩ y bị hạnh phúc làm mê muội:” Chàng trai, người trao tặng còn để lại một bức ảnh, tôi cũng nhận ra cậu rồi, món quả là bất động sản là một căn biệt thự ở Thủy Vực Kim Ngạn, đó là khu biệt thự đỉnh cấp của Đại Nguyên tắ, giá mỗi mét vuông lên tới hơn 1 vạn, hơn 740 mét vuông, thêm vào trang trí, giá trị hơn 1000 vạn, riêng làm phí luật sư và công chứng đã hơn 30 vạn, tiền đã trả. Chuyện lớn thế này, chúng tôi dám đùa à?”
Hai vị kia cùng gật đầu, ánh mắt hết sức hâm mộ, đối với chàng trai tích tắc phát tài lớn này chưa nảy sinh tâm lý thù người giàu, chỉ có hâm mộ.
Biệt thự Thủy Vực Kim Ngạn? Giản Phàm há hốc mồm, đó chẳng phải là nơi ở của Lý Uy mà mình từng tới à? Nhưng nơi đó không đứng tên Lý Uy, lúc bắt người không tới đó, mà Giản Phàm cũng vờ không biết, không nói cho bất kỳ ai, giờ nhìn cái tên chú ý, cẩm công chứng lên, xem kỹ, hợp đồng đã xem, nhưng hợp đồng 1000 vạn thì chưa từng thấy, nhưng giấy trắng mực đen, rõ ràng là tên mình, còn người tặng "Giản Hoài Ngọc", tên giả của ông tắ?
Âm mưu? Đây chẳng lẽ là âm mưu do Lý Uy đạo diễn, Giản Phàm lắc đầu:” Tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện này, người này là ai tôi không quen.”
1000 vạn, vươn tấy ra là có, ai chẳng muốn, cổ họng y khô cong, nói không sõi, nhưng đây là củ khoai nóng, lấy hay không là vấn đề lớn.
“ Không cần quen, giữa các vị có liên quản ra sao, chúng tôi không cần biết, ông Giản Hoài Ngọc là một vị Hoa kiều sống ở Mỹ, chút tiền này với ông ấy mà nói chỉ là một cọng tóc ... Cậu chỉ cần ký tên thôi, chúng tôi sẽ làm thủ tục chuyển nhượng. Đúng rồi, ông Giản Hoài Ngọc còn để lại ở nhà đấu giá Đại Thông bảy món đồ cổ, giá thị trường từ 700 vạn tới 1000 vạn.”
Chủ nhiệm Giảng lấy tiếp ra một bản công chứng, Giản Phàm chỉ thấy trước mắt toán sao, choáng váng không khác gì bị một nhát búa bổ vào đầu, muốn nuốt nước bọt mà không có gì để nuốt, muốn nói mà đầu óc trỗng rỗng, hai mắt đờ đẫn nhìn bản công chứng nữa.
1000 vạn, chớp mắt thành 2000 vạn rồi, chỉ ngày trước mắt, chỉ cần một chữ ký của mình.
Ông trời ơi!
Cái này với Giản Phàm mà nói, giống như đi triển lãm xe hơi, trước mắt là chiếc Lamborghini bên cạnh là em gái chân dài, chỉ cần gật đầu một cái là của mình, ai có thể chống lại được cám dỗ ấy ... Có nó, có giả sản này, y có thể đường hoàng khoác tấy Tương Địch Giai, không ai dám xem thường ... Chớp mắt nghĩ tới áo gấm về quê, nếu lái chiếc Mercedes, kéo sau xe 2 bao tiền mặt trải đầy đường, thằng Béo hay khoe giàu với mình thế nào cũng shock tới độ lên cơn đau tim ... Còn gì nữa, phải rồi Hương Hương, không biết vẻ mặt cô ấy lúc đó sẽ thế nào đây, lão tử nói một câu, nha đầu tham tiền đó sẵn sàng làm vợ bé ngày ... mẹ nó đứng nói Hương Hương ... Lúc đó mình muốn kéo em nào lên giường mà chẳng được ... Phải rồi, còn nữa, trứng cá tầm, gan ngỗng Pháp, Nấm Matsutake, cuả hoàng đế ... Ăn hết, lão tử ăn hết.
2000 vạn là cái gì với chàng trai nhà quê như Giản Phàm là khái niệm xâ vời, bị y tưởng tượng thành thứ thực tế sống động, liếm cánh môi khô cong ... Vô tình phát hiện ba ánh mắt nhìn mình, ba khuôn mặt già khó coi, giờ trở thành vô cùng đáng yêu.
Luật sư Cảnh nhìn vẻ mặt si ngốc của Giản Phàm cũng không hề xem thường, mà hiền hòa bổ xung: “ Anh Giản, người trao tặng cũng đã tính tới khả năng anh không tiếp nhận, nếu anh kiên quyết không nhận, chúng tôi sẽ lấy danh nghĩa của anh gửi cho cơ cấu từ tiện chỉ định, tổng giá trị chừng 2000 vạn, anh Giản?”
Câu này hiệu quả tức thì, Giản Phàm tức thì vừa nghe quyên tặng, xương sống như rút mất, toàn thân thoát lực, ảo ảnh trước mắt tắn vỡ như bong bóng xà phòng, giật mình tỉnh lại, không kìm được "ợ" một tiếng, lồng ngực nhộn nhạo ... đứng dậy chạy nào mất, luật sư Cảnh ở sau còn hô nhà về sinh ở gian thứ ba, sau đó quảy sang hai người kia:” Tôi đã bảo mà, cậu ta không chịu nổi đâu.”
“ Không ngất xỉu đã là giỏi lắm rồi, lần trước tôi đi công chứng một người trúng vé số 500 vạn, đứng trên bục nhận giải mà hai chân run lẩy bẩy, quần ướt sũng, ha ha ha ...” Chủ nhiệm Giang ngồi xuống:
“ Không biết chuyện gì thế nhỉ? Bản thân cậu ta còn không biết, hay là con riêng? Luật sư Giản, cậu ấy liệu có từ chối không? “ Nữ luật sư hỏi:
“ Thế thì không phải mừng phát ngốc, mà ngốc thật rồi. “ Luật sư Cảnh ngồi xuống đợi Giản Phàm từ trong gian vệ sinh quảy lại: