Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 665 - Chương 198: Mốt Chữ Ký Đổi Đời.

Hắc Oa Chương 198: Mốt chữ ký đổi đời.

Âm mưu! Đây chắc chắn là âm mưu.

Dưới vòi nước rào rào, đầu óc Giản Phàm bị nước lạnh làm tỉnh táo lại, ngẩng đầu lắc mạnh, nước bắn bốn phía, nhìn vào trong gương, thấy mặt mình nhợt nhạt vặn vẹo như ác quỷ. Y bị 2000 vạn tích tắc biến thành bộ dạng suy bại này, lúc này đối với số tiền chỉ vươn tấy ra là có kia, Giản Phàm chỉ còn lại một ý nghĩ: Âm mưu.

Đây là thủ đoạn của Lý Uy, còn về phần người tên Giàn Hoài Ngọc gì đó, không cần nói cũng biết là ông ta mượn tấy người khác làm, giống như trò rửa tiền của anh em họ Tề, ông ta có ý gì? Ông ta muốn làm gì, và muốn mình làm gì?

Ông ta muốn cho mình ân huệ để mình tiếp tục tra vụ án này? Hay ông ta muốn mình nhận ân huệ rồi làm gì đó cho ông tắ? ... Nhưng chuyện gì đáng ông ta ném ra 2000 vạn? Tùy tiện ném ra vài chục vạn, kiếm một đám người như Đường Đại Đầu đâu có khó, mình đâu giá trị tới mức đó?

Là cái gì? Giản Phàm thấy trí tuệ mà y kiêu ngạo đang sụt giảm đến mức báo động, tiền làm người ta mờ mắt, mê muội, y cũng thế mà thôi, bị 2000 vạn làm đau đầu, đấu tranh tư tưởng.

Nên nhớ trước kia Hương Hương chỉ cần 20 vạn đã cùng hợp mưu cùng Cửu Đỉnh lừa y bày đủ thủ đoạn lấy phối phương bạch thiết nhục, nên nhớ căn nhà trung tâm thành phố của Giản Phàm mà Hà Phương Lộ nói 10 năm làm việc cũng không dám mơ tới chỉ 50 vạn.

Mà đây là 2000 vạn, con số khiến người ta có thể phát điên tại chỗ.

Giản Phàm không phải không tham tiền, yuốn lắm chứ, nhưng lo cái bánh quá lớn không tiêu hóa được, nói không chừng bên trong có thuốc độc đứt ruột, chớp mắt làm mạng người ta ôi thôi thương thay cũng chẳng vấn đề.

Từ chối sao? Giản Phàm chỉ nghe thấy hai chữ "quyên tặng" mà trái tim đã muốn nhỏ máu rồi.

Âm mưu hay không phải âm mưu, tên vương bát đàn khốn kiếp Lý Uy đó trêu chọc mình, muốn lấy 2000 vạn bóp nát đạo đức của con người, hoặc là ... Giản Phàm đột nhiên nhớ tới số đồ cổ giấu dưới tầng hầm biệt thự.

Nếu là nơi đó, có phải nơi đó không, nếu là nơi đó, số đồ cổ ấy có còn lại không, nếu mà còn ... nếu mà còn thì đâu chỉ 2000 vạn, cả gian phòng đồ cổ như thế, giá trị lớn tới mức nào? Toàn thân Giản Phàm lại lần nữa run lên, vục đầu vào nước lạnh.

Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Ai đó trả lời hộ ... Rốt cuộc đây là chuyện gì?

Nếu là vài ba chục vạn, Giản Phàm có thể giữ được nguyên tắc của mình, thậm chí là tám chục vạn, bất giác y ước tính cái giá của mình, 80 vạn mình có thể vẫn giữ mình mà từ chối. Nhưng 2000 vạn thậm chí còn hơn, dù sống 2 đời mình cũng không kiếm nổi một nửa số này ...

Ào, Giản Phàm lại lần đã cằm mặt vào bồn nước lạnh, ngẩng đầu lên, nước lạnh nhỏ tong tong không áp được máu nóng chảy giần giật trong cơ thể, hai mắt đỏ ngầu như sung huyết, tát mình một cái: Mẹ nó, đúng là vô tích sự, 2000 vạn mà dọa mày thành thế này, chỉ là tiền thôi mà? Mẹ nó chứ, thời buổi này quản viên lớn nhỏ bán lương tâm, gian thương làm hàng giả, minh tinh sẵn sàng cởi quần áo, còn chẳng phải vì tiền à? Cầm mấy chục vạn với nghìn vạn khác gì, sao không dám?

Giản Phàm lại tát bản thân một cái.

Nếu mình có số tiền này, Thân Ngưng Sương dám tùy tiện sỉ nhục mình không, cha mẹ không còn lo lắng bạc đầu nữa, vui vẻ an dưỡng tuổi già rồi, em gái mình sau này có tương lai tươi sáng hơn mình, nó có thể theo đuổi ước mơ viết văn rồi.

Có gì mà phải sợ, có hợp đồng, có công chứng có luật sư, mình sợ cái gì? Liên quản gì tới Lý Uy, là Giản Hoài Ngọc nào đó lên cơn thần kinh tặng cho mình, ông ta lừa gạt cướp bóc ở đâu cũng liên quản gì tới mình? Cùng lắm có vấn đề thì tịch thu nhà, nộp vào quốc khố chứ làm gì mình?

Đúng rồi, đây chính là chỗ cao minh của Lý Uy, ông ta nhất định không để lại tài sản có vấn đề, ông ta giỏi như vậy, thế nào cũng xóa sạch liên quản tới bản thân rồi, đúng chẳng liên quản gì tới ông ta ... Mẹ nó, tiền vào tấy mình rồi, còn không phải do mình định đoạt, dù là ông ta muốn lấy về cũng mơ, phải xem nếu mình cao hứng may ra trả một ít, cùng lắm thì mình không tra nữa, tha cho ông ta một con đường sống ... Kỳ thực dù chẳng nhận gì của ông ta mình cũng đã che dấu cho ông ta rồi mà, coi như ông ta báo đáp mình đi.

Phì ... Thử giới hạn đạo đức của mình à? Tôi cho ông trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo, đã mất phu nhân lại thiệt quân.

Nhổ phẹt một bãi nước bọt, Giản Phàm thấy hào khí ngập tràn lồng ngực, rút khăn giấy lau mặt, lau tóc, chỉnh lại cổ áo, sải bước rời gian về sinh, về văn phòng toàn luật sư, cứ như ví trên người căng phòng toàn tiền, ưỡn ngực lên, mắt hếch lên, trong ánh mắt kinh ngạc, đàng hoàng ngồi vào chỗ luật sư Cảnh.

Oa, mấy vị luật sư cảm thấy kinh dị, phải chăng gian vệ sinh là kính vạn hoa, đi vào một cái, bước ra thành ông chủ lớn, cùng là một người, nhưng khí chất thì khác rồi, biến hóa hoàn toàn rồi.

Giản Phàm lên tiếng trước, giọng lưu loát: “ Luật sư Cảnh, luật sư Lưu, chủ nhiệm Giang ... Xin lỗi, vừa rồi có chút thất thố, mặc dù tôi từng tưởng tượng, nhưng chưa bao giờ sống trong gian nhà lớn như vậy, ha ha ha.”

Luật sư Cảnh tiếp lời: “ Thế hệ trước chúng tôi có câu, đời người có ba năm hưng vượng, đến quỷ thần cũng không dám đụng chạm, cuộc đời người ta ít nhiều gặp được vận may, chỉ khác lớn nhỏ mà thôi. Anh Giản, nếu anh đồng ý, vậy kỳ tên biểu thị đã tiếp nhận món quà ông Giản Hoài Ngọc trao tặng.”

“ Ký xong tiếp theo là gì? “ Giản Phàm vẫn thận trọng hỏi:

“ Tiếp theo ... “ Luật sư Lưu mỉm cười giải thích: “ Làm thủ tục chuyển nhượng, hôm nay không kịp nữa, mai cho tôi một ngày, tôi làm giúp anh, anh Giản, chuyện này không ai tiếp nhận ngày được, kỳ thực đơn giản lắm, mỗi năm loại chuyện trao tặng di sản thế này chúng tôi tiếp nhận rất nhiều, chỉ là thực hiện hợp đồng thôi. Chúng tôi vì tài chính mà cung cấp dịch vụ tư vấn cho anh, nếu anh chưa tiếp nhận được, có thể chậm lại, tìm người nhà thương lượng rồi hẵng quyết định, chúng tôi không vội.”

“ Ai nói tôi chưa tiếp nhận được, người ta cho tôi tiền thì tất nhiên dễ tiếp nhận hơn là bị vay tiền, đúng không? Được, tôi ký ... Thủ tục khi nào làm xong?” Giản Phàm thoải mái nói:

Chuyện này hoàn thành một cái là mấy chục vạn vào túi, luật sư Cảnh khách khí đưa bút, Giản Phàm vung bút rồng bay phượng múa, thế là chữ ký giá trị nhất cuộc đời y đã sinh rằ.

Giàu rồi, con bà nó, lão tử bước vào tầng lớp giàu có hủ bại rồi.

“ Ngày mai có thể xong thủ tục, giấy tờ rất đầy đủ rồi, chỉ còn đưa vào hồ sơ thôi ... Anh Giản, xin anh nhận lấy, đây là chìa khóa, đây là biên lai phí quản lý, đây là giấy ra vào tiểu khu, anh chỉ cần để lại CMT và cách liên hệ, toàn bộ việc còn lại để tôi lo. “ Luật sư Cảnh cất một bản gốc hợp đồng vào tủ bảo hiểm, lấy cái hộp giấy đưa Giản Phàm:

Giản Phàm cầm lấy chuỗi chìa khóa, người tức thì nóng bừng bừng: “ Khi nào tôi có thể vào ở?”

“ Ngày bây giờ, biệt thự đã là của anh rồi, chỉ còn giấy chứng nhận quyền sở hữu nữa thôi, mai, muộn nhất ngày kia sẽ làm xong.” Chủ nhiệm Giang của phòng công chứng khúm núm trả lời, hợp đồng được thực thi ông ta cũng có luôn vài vạn tiền dịch vụ:

Mọi người có bất ngờ không? Cái hay của Hắc Oa là không tài nào đoán được phía trước nó sẽ diễn ra thế nào.

Bình Luận (0)
Comment