“ Ha ha ha ha ... “ Giản Phàm đưa tấy sờ một đống giấy tờ ghi họ Giản tên Phàm, giấy trắng mực đen hết sức rõ ràng, hết sức chân thực, của mình, của mình rồi. Có luật sư rồi có công chứng viên làm chứng, mình chả làm gì mờ ám hết, tất cả hợp pháp. Vậy là chỉ một bước chân mà từ giai tầng thù ghét người giàu biến thành giai tầng bị thù ghét, từ cái rễ cỏ biến thành đại thụ. Giản Phàm đứng dậy hào sảng bắt tấy ba vị trước mắt: “ Ba vị, hôm nay tôi còn có chút việc, hôm khác, thủ tục xong xuôi nhất định hôm khác bày tiệc ở Quốc Tân Quán mời các vị, không say không thôi .... Ha ha ha.:
Cười lớn rời khỏi nơi này, ba vị luật sư đi tiễn cũng không kịp, tới khi cửa phòng đóng lại vẫn nghe thấy tiếng cười như điên dại.
Người đã đi rồi mà tiếng cười vẫn truyền quả cửa, cười cực kỳ đắc chí, cười khiến ba vị luật sư nhìn nhau, chủ nhiệm Giang vừa hâm mộ vừa buồn cười: “ Chàng trai này đắc ý quá rồi, thoáng cái kiếm được 2000 vạn, tám phần là con riêng của ông Giản Hoài Ngọc, bất động sản và đồ cổ, 2000 vạn là ước tính thấp nhất. Xem cậu ta vui chưa, còn mời chúng ta tới Quốc Tân Quán, ở đó một bữa cả vạn, thế là bước vào hàng ngũ người giàu rồi.”
“ Ha ha, kiểu của nhà giàu mới nổi mà, đi thôi, mai tranh thủ làm xong giấy tờ, chúng ta cũng nỗ lực có nhà ở Thủy Vực Kim Ngạn. “ Luật sư Cảnh nói xong, hai người kia đều cười, đó chỉ là câu đùa mà thôi, chứ bọn họ làm lụng cả đời cũng chẳng đủ mua nhà ở chốn xâ xỉ đó.
Nghèo khó ngày xưa khỏi kể rằ
Sớm nay thoả chí nức lòng tắ
Gió xuân thả sức cho phi ngựa
Tâm tình khoan khoái xe phóng quả
Chiếc xe cảnh sát 213 phóng như bay quả đường phố Đại Nguyên, nhìn dòng xe tắn tầm, Giản Phàm sốt ruột, "cạch" một cái đặt đèn cảnh báo lên nóc xe, hú còi vượt luôn cả đèn đỏ, quả đường Ngũ Nhất phồn hoa nhất, quả đường Tân Hà, tới thẳng phía đường Tân Hà Tây rộng rãi mà ít người quả lại, cuối con đường là thiên đường của nhà giàu.
Người ít, xe càng ít, Giản Phàm tắt còi, lúc này không cần gây chủ ý nữa, y nôn nóng muốn xem nơi mình ở, tới lối vào là cửa tự động cao lớn, dừng lại, bấm còi mấy lần không mở cửa, ngược lại hai bảo an đi tới.
Í, mẹ nó, ngày cả người ở mà cũng ngăn? Mù mắt rồi à, Giản Phàm lửa giận ngút trời, định lấy phù hiệu cảnh sát ra chửi mắng một phen, có điều chợt nhớ ra điều gì, cười, không phản ứng gì cả, đợi bảo an đi tới. Hiểu vấn đề rồi, hai cặp mắt chó này không khinh người, mà là khinh xe đây, chiếc xe 213 này của đội trọng án rõ ràng không thuộc cấp bậc xe có thể vào tiểu khu, mẹ nó mình thấy giống hệt cái Land Rover, sao bọn này nhận ra không phải nhỉ?
Bảo an cao kính lễ đứng bên xe: “ Thưa anh, anh tìm ai ạ? Nếu không có lời mời của người sống trong tiểu khu, anh không thể vào.”
“ Tôi sống ở đây. “ Giản Phàm hất hàm, lấy phù hiệu cảnh sát ra thì ngon ngay, cơ mà mất hứng lắm.
Tên bảo an còn lại xem thường đưa tắy:” Giấy ra vào, chỗ chúng tôi mỗi xe của hộ sinh sống đều được cấp, nếu anh tìm người, không sao cả, gọi điện báo, chúng tôi cho anh vào, nhưng xe không thể vào. Người sống nơi này toàn danh nhân xã hội, kinh động họ, chúng tôi mất bát cơm.”
“ Bớt lải nhải đi, nếu kinh động tôi, chẳng lẽ tôi không thể đập bát cơm của anh?” Giản Phàm lấy giấy ra vào rằ, nhìn hai bảo an kinh ngạc, nhếch mép:” Các anh thoải mái kiểm tra, có điều kiểm tra xong tôi khiếu nại các anh ... Nhà tôi biệt thự B18, có muốn xem hóa đơn phí quản lý không?”
“ Dạ dạ ...” Bảo an cao ghé tai thì thầm với người còn lại, đứng nghiêm kính lễ: “ Xin lỗi anh, chúng tôi chưa thấy xe của anh, không biết anh ở đây, mời.”
Bảo an cũng biết người giàu trong tiểu khu này bị bệnh thần kinh không ít, nói không chừng lên cơn lái xe nát đi chơi không chừng, bấm điều khiển mở cửa.
Giản Phàm vừa khởi động xe vừa nói: “ Thế thì nhớ kỹ mặt tôi vào, tôi thay xe liên tục, mai còn đi xe đạp cơ, ha ha ha.”
Trêu ghẹo bảo an một phen, thỏa mãn hư vinh nhà giàu, cười lớn phóng thẳng vào tiểu khu, hai bên đường là thảm cỏ cây xânh, lúc này đã là hoàng hôn, ánh chiều tà vàng rực chiếu khắp khu biệt thự, nóc nhà, ban công, hàng rào trắng, bể bởi, vườn hoa lọt vào ánh mắt ... Nếu không phải là thi thoảng thấy chiếc xe đắt tiền đỗ bên ngoài, còn tưởng về Châu Âu thời trung cổ. Hoàn cảnh sinh hoạt u nhã yên tĩnh, hoàn toàn tách biệt với sự huyên náo của thành thị, khu A đều là biệt thự độc lập phong cách Châu Âu, đi quả ngã rẽ, khóe mắt tình cờ nhìn thấy một cô gái mặc váy dài màu trắng muốt, ngồi trên ghế tựa bên hồ bơi nhàn nhã xem sách.
Chị Tương!?
Không, không phải, chỉ có điều khí chất rất giọng, sự tắo nhã điềm tĩnh ấy, chính là khí chất đặc trưng của chị ấy ... Giờ mình đã có năng lực cùng chị ấy hưởng thụ cuộc sống thư thái rồi, nếu như mỗi ngày có thể thấy chị Tương từ bể bơi đi ra ... Sướng!
Rầm!" Đang nghĩ linh tinh, Giản Phàm hết
hồn phanh xe, xe chồm quả đường nhỏ, xô vỡ mấy bồn hoa, làm y hết hồn lùi xe lại chuồn gấp, mới ngày đầu bị quản lý tóm thì xui xẻo lắm.
Rốt cuộc đã nhìn thấy tấm biển B18 rồi, xe từ từ dừng lại, nhìn biệt thự hai đầu là cửa sổ kính sát đất, ở giữa là cửa, giật thót một cái, đoán không sai mà, chính là nơi mình từng tới, phía dưới còn dấu một đống đồ cổ. Hình như có nói, khi xây biệt thự vì nguyên nhân tài chính, ông ta lấy được một cái, không tốn bao tiền.
Nếu nói thế thì mình chẳng nợ ông ta mấy.
Giản Phàm ấn điều khiển, cửa tự động thu vào, trời ơi sao mà phê vậy? Giản Phàm lái xe vào sân, cái sân còn rộng hơn nhà ở quê, cái biệt thự này có vẻ thiếu chăm sóc, bãi cỏ có chỗ héo úa, cao thấp mấp mô, không không nhà người ta xanh mướt một màu.
Thử chìa khóa, mở cửa, bước lên bậc thềm đi vào, đúng là nhà mình từng tới, nhìn bốn phía phòng khách trống không, ghế sô pha lớn phủ lớp bụi, rõ ràng lâu rồi không ai ở. Lững thững đi vào, sờ tấy vịn cầu thang bằng gỗ lim đỏ thẩm, cũng đầy bụi. Đi lên tầng hai, ngửi thấy cái mùi mốc, đã lâu chưa mở cửa sổ.
Phòng rất lớn, mỗi tầng có bảy gian phòng, phòng tắm rộng bằng nơi ở hiện giờ của y, bồm tắm sứ trắng bóng loáng, nằm hai người tắm uyên ương không thành vấn đề, những phòng còn lại mới chỉ trang trí, không có đồ giả dụng.
Mẹ nó, nơi này không có hơi người đã đành, sao mình thấy hơi quỷ.
Giản Phàm sởn tóc gáy quảy ngoắt lại, không biết có phải là vì tác động tâm lý không, thi thoảng vô tình nhìn ra sân vườn cỏ rậm rạp, đầu óc chỉ tưởng tượng biệt thự cổ bị ma ám.
Nhà không tệ, chẳng biết có chỗ nào không ổn, có lẽ là vì không có đồ giả dụng, phòng nào phòng nấy trống trải phủ bụi, nếu ở nơi này, khẳng định chỉ có ác mộng.
Phải rồi, tầng hầm, Giản Phàm sống quen trong nhà nhỏ, thoáng cái tới chỗ rộng lớn, nhất thời không quen được, nghĩ thế chạy nhanh xuống tầng một tới chỗ rẽ cầu thang, cái vách ngầm mở cửa vẫn nhớ, tách một cái mở rằ, bảng mật mã xuất hiện.
Nói không chừng Lý Uy để lại manh mối gì đó, để mình tự tìm, chẳng lẽ là nơi này? Hay có ám thị gì mà chỉ mình và ông ấy mới biết? Cái gì cũng có thể, phòng chứa đó, chắc chắn chỉ vài người biết.
Hỏng rồi, mật mã, hôm đó không nhìn ông ấy nhập mật mã .